Chương 1: Người lạnh như băng

Khi bạn dùng ác ý quá lớn đối xử với người khác, có lẽ, quỷ đang ở phía sau bạn.

***

Ào một tiếng, nước lạnh hắt lên cơ thể gầy gò của Đồng Tiểu Tùng, rét lạnh thấu xương, toàn thân đẫm nước, cậu cuộn tròn ôm chặt lấy cơ thể trên nền gạch men lạnh lẽo.

Vây bên cạnh là ba thằng con trai, chúng cười đầy ác ý.

Tiếng cười tràn ngập trong phòng vệ sinh công cộng, Đồng Tiểu Tùng cố hết sức mở đôi mắt bị nước phong kín, mơ hồ nhìn thấy cửa phòng vệ sinh bị mở ra.

Cậu đối mặt với một đôi mắt vừa kinh hoảng, vừa tò mò còn có chút sợ hãi, ngoài cửa không chỉ có một người, nhưng trong từng đôi mắt kia lại rõ ràng viết, bọn họ chỉ tò mò, không muốn chọc phiền toái.

Dường như ánh mắt nhìn chăm chú của cậu quá mãnh liệt, khe cửa lộ ra vệt sáng kia lại lặng lẽ khép lại.

“Này này, đừng làm như bọn tao đang bắt nạt mày có được không?” Chu Phàm lộ ra vẻ mặt phiền chán: “Giả vờ bị bắt nạt cho ai xem? Giống như bọn tao là người xấu vậy.”

Triệu Sơn Dịch cười khẩy nói: “Chỉ đùa chút thôi, một xô nước cũng có thể làm mày tê liệt?”

Thôi Kiến tức giận đá vào người đang cuộn tròn trên mặt đất: “Dậy đi! Tối nay có muốn về ký túc xá không hả!?”

Đồng Tiểu Tùng sắc mặt tái nhợt, siết chặt hai bàn tay lạnh lẽo, chậm rì rì bò dậy khỏi mặt đất đầy nước lạnh, chiếc áo thun cùng chiếc quần rẻ tiền trên người đã ướt đẫm, dán sát vào vóc người mảnh khảnh suy dinh dưỡng kia.

Rầm một tiếng, cửa phòng mở ra, một chàng trai tốt bụng xông vào, lạnh lùng sắc bén nói: “Các cậu đang làm gì đó!”

Cả ba quay đầu lại nhìn, trên mặt hiện ra nụ cười khoa trương.

Chu Phàm: “Không phải chứ! Bọn tao đùa giỡn mày cũng quản?”

“Đùa giỡn?” Chàng trai kia trừng mắt nhìn mấy người: “Hôm nay nhiệt độ mấy độ, các cậu hắt nước lạnh vào người khác là để đùa sao?”

“Ồ, bọn tao ở cùng phòng ký túc xá, đùa giỡn thì làm sao!” Triệu Sơn Dịch lạnh mặt mất kiên nhẫn trả lời, sau đó nhìn thoáng qua Đồng Tiểu Tùng vẫn luôn cúi đầu, hừ lạnh một tiếng nói: “Không tin thì hỏi nó đi, có phải chúng ta đang đùa giỡn không.”

Đồng Tiểu Tùng nghe thấy giọng nói yếu ớt lại bình thản của mình lên tiếng: “Ừ, chúng ta đang đùa giỡn.”

Chàng trai nhìn Đồng Tiểu Tùng với vẻ mặt không dám tin, hỏi: “Cậu sợ cái gì? Bọn họ bắt nạt cậu, mình giúp cậu báo với giáo viên!”

Đồng Tiểu Tùng tử khí nặng nề đáp: “Không bắt nạt……”

Chu Phàm cười xấu xa: “Ha, nhìn thấy chưa?”

Nói xong, Chu Phàm liền bước ra ngoài, khi đi ngang qua chàng trai kia, lại dùng bả vai huých mạnh vào đối phương một cú.

Triệu Sơn Dịch đi theo phía sau.

Thôi Kiến vỗ vỗ bả vai Đồng Tiểu Tùng, thấp giọng nói: “Làm không tồi, buổi tối trở về phòng ngủ đi.”

Khi phòng vệ sinh chỉ còn lại Đồng Tiểu Tùng và chàng trai kia, chàng trai nhìn chằm chằm Đông Tiểu Tùng một lúc lâu, cười xùy một tiếng: “Mình giúp cậu mà cậu cũng không dám phản kháng, trách không được không có ai giúp cậu, xứng đáng!”

Nói xong, chàng trai tức giận bỏ đi.

Đồng Tiểu Tùng chết lặng đứng tại chỗ, rét lạnh từ trong ra ngoài, quanh thân dường như không có độ ấm.

Cậu làm sao dám phản kháng……

Đứa trẻ sống trong núi sâu không có đường ra, cha cậu được sinh ra trong núi sâu cũng vĩnh viễn ngủ lại trong núi sâu.

Trong nhà là chị gái vừa chăm sóc người mẹ điên loạn, vừa liều mạng đưa cậu vào trường trung học, chính là muốn cậu dùng kiến

thức mở ra một con đường, rời khỏi núi sâu ăn thịt người kia.

Cậu không giống những đứa trẻ khác, họ có lòng tự tin để phản kháng, có tiền vốn để tùy hứng, còn có thể có quyền tiêu xài hoang phí.

Còn cậu thì không.

Cậu có thể đi học ở đây cũng đã là đang giẫm lên thân thể chị gái bò về phía trước, thế nên cậu nhất định phải học, cũng chỉ có học.

Vì quá xa nhà, thế nên cậu sống trong ký túc xá học sinh.

Năm đầu tiên trung học còn được xem là tốt đẹp, nhưng vào năm thứ hai sau khi phân phối lại phòng ngủ, cơn ác mộng của cậu liền bắt đầu.

Ba người bạn cùng phòng mới giống như những con kền kền mẫn cảm, ngửi được mùi hôi thối quanh năm không thấy ánh mặt trời trên người cậu, hưng phấn lại điên cuồng xé toạc cậu.

Cậu vẫn còn nhớ rõ hậu quả của lần phản kháng trước đó, sau khi cả ba bị lãnh đạo nhà trường phê bình dạy dỗ, phòng ngủ vẫn không có gì thay đổi.

Còn cậu, sau khi trở về phòng, bị cả ba đánh đập một trận, dùng dây thừng trói nghiến treo ngoài cửa sổ suốt một đêm.

Cậu suýt chết vào đêm hôm đó, sau đó bị bệnh suốt một tuần, ngay cả thuốc cũng không dám mua, bởi bất kỳ khoản chi tiêu nào của cậu đều sẽ là những bao khoai tây trĩu nặng đè lên vai chị gái.

Ngay cả cậu cũng không biết mình đã vượt qua bằng cách nào.

Cậu đã từng hỏi giáo viên, phải làm thế nào mới có thể đổi phòng ngủ, trong mắt giáo viên mang theo sự đồng tình và thương hại, nói với cậu, chỉ có thể thuê phòng ở bên ngoài.

Một ly trà sữa đối với cậu mà nói cũng đã là một món đồ xa xỉ không dám đυ.ng vào, tiền thuê nhà ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ.

Bởi vì giẫm dưới chân cậu chính là chị gái.

***

Tiết học sắp bắt đầu rồi, tiết học này không thể vắng được nữa, Đồng Tiểu Tùng lê những bước chân cứng đờ ra khỏi phòng vệ sinh.

Đôi chân tê cóng chết lặng như được tạc từ băng.

Trong phòng ngủ không có ai, Đồng Tiểu Tùng buông rèm giường xuống, thay quần áo sạch, khoác lên người chiếc áo bông chị gái tự tay làm cho cậu, mặc dù chiếc áo bông này không mang lại chút ấm áp nào cho cậu cả.

Vài phút sau khi chuông lớp vang lên, rốt cuộc Đồng Tiểu Tùng cũng trở về lớp, cậu cúi đầu, không muốn nhìn bất cứ ai trong lớp.

Giáo viên nhìn Đồng Tiểu Tùng cô độc lại đáng thương : “Em…… Aiz, quên đi, trở lại ngồi đi.”

Đồng Tiểu Tùng bước nhanh về chỗ ngồi của mình, một cái chân vắt ngang qua, cậu vấp ngã khiến cả lớp cười vang.

Không cần nhìn cũng biết người vướng chân cậu là Chu Phàm, cả lớp chỉ có một mình Chu Phàm là có đôi giày thể thao màu vàng huỳnh quang kia.

Mở sách ra, cậu chuyên chú đọc những dòng chữ kia, như thể đang nhìn vào nấc thang dẫn đến hy vọng.

Rất nhanh đã tan học, cậu vẫn ngồi trên chỗ của mình, vùi đầu tập trung ghi chép.

Một loạt tiếng xôn xao vang lên.

Bênh cạnh Đồng Tiểu Tùng xuất hiện một người, cậu cúi đầu nhìn giày của đối phương, đó là một đôi giày thể thao hàng hiệu có giá hơn vạn đồng.

Bàn cậu bị một bàn tay với những khớp xương rõ ràng gõ xuống hai cái.

Ngẩng đầu nhìn lên, một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng xuất hiện trước mặt, trên người đối phương vận một cây hàng hiệu thật xa xỉ, trong đôi mắt sắc bén hiện lên vẻ cao ngạo khó có thể che giấu.

Bài xích và sợ hãi lóe lên trong mắt Đồng Tiểu Tùng, cậu gục đầu xuống trốn tránh.

Cố Hiên: “Nghe nói em bị chặn trong phòng vệ sinh? Sao không đến tìm anh?”

Đồng Tiểu Tùng càng vùi đầu xuống thấp hơn.

Cố Hiên kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Đồng Tiểu Tùng, cười nhạo hai tiếng: “Vì sao em cứ luẩn quẩn trong lòng như thế chứ? Tình nguyện bị kẻ khác bắt nạt, cũng không muốn tiếp xúc với anh có phải không?”

Đồng Tiểu Tùng lí nhí nhỏ như muỗi kêu: “Không…… Không bắt nạt.”

Con ngươi Cố Hiên híp lại, trên mặt có chút tức giận: “Đồng Tiểu Tùng, bao nhiêu trai gái đến tỏ tình với anh, anh đều không quan tâm, chỉ coi trọng em, em mẹ nó xem anh như thứ bẩn thỉu muốn trốn tránh? Anh làm em ghê tởm như vậy sao?”

Mái tóc hơi dài xoăn nhẹ che mất cặp mắt của Đồng Tiểu Tùng, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và đôi môi bị cắn đến tái xanh của cậu.

“Tôi…… Tôi không phải, không phải đồng……”

“Không phải đồng tính luyến ái?” Cố Hiên cười nhạo: “Tốt lắm.”

Cố Hiên đứng dậy, hai chân dài bước ra, quay người rời đi một cách đầy tiêu sái lại đẹp trai.

Đồng Tiểu Tùng mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh vươn tới giật tóc cậu một cách thô bạo.

“Ối!”

Ôm da đầu bị giật đau, ngẩng đầu nhìn lên, cậu nhìn thấy bóng dáng của nữ sinh xinh đẹp nhất lớp.

Nữ sinh kia, thích Cố Hiên.