Chương 7

Tối đêm nay, không giống như những buổi tối khác, cuồng phong đột nhiên nổi lên, mưa rơi không ngừng.

Tiếu Điệp vừa tắm rửa xong, luyến tiếc thắp lên ngọn nến, liền dựa vào cửa sổ nhìn những tia chớp lóe sáng bên ngoài, lẳng lặng chải những lọn tóc vừa mới tắm xong.

Nàng phát hiện thấy hoàng kim ốc đối diện dị thường im lặng, bình thường phía sau, hắn hẳn là đang đọc sách, nhưng hôm nay trong phòng lại tối như mực.

Sớm như vậy liền đã ngủ sao?

Hay là đi ra ngoài?

Nhưng mà nếu đi ra ngoài, tên kia nhất định sẽ thực cố ý chạy tới nói cùng nàng.

Kia rốt cuộc là làm sao vậy?

Sẽ không là sinh bệnh chứ?

Nghĩ thế, bất chợt nhiều ý niệm trong đầu từ trong đầu trồi lên, lược trong tay Tiếu Điệp lập tức dừng lại, nổi giận với chính mình tại sao lại quan tâm cái nam nhân kia như vậy để làm chi.

Nàng cố gắng nói cho chính mình, nàng hiện tại thảm như vậy, chính là do cái tên nam nhân thối ở tại trong phòng hoàng kim ốc kia làm hại, nàng nên làm là tiếp tục chán ghét hắn, như vậy mới có thể có được lực lượng đối kháng hắn.

Theo hắn đã hơn sáu tháng, nhưng là nàng lại một chút tiến bộ cũng không có, ý nghĩa lúc trước tới nơi này không phải đều uổng phí?

Không! Không thể, nàng quyết định phải đem tất cả y thuật xú nam nhân kia có được đều học được hết, mới có thể cam tâm rời khỏi địa phương này.

Nghĩ đến phải rời khỏi......

Nàng nhìn xem nơi địa phương trầm tĩnh yên lặng giống như thế ngoại đào viên, nếu không có tên xú nam nhân kia ở đây, nơi này giống như nhà của nàng so với bất cứ chỗ nào trên thế gian này đều ấm áp hơn nhiều.

Tuy rằng nơi ở của nàng rách mướp, nếu đem so với tòa hoàng kim ốc tráng lệ đằng kia, hoàn toàn giống như quý tộc cùng khất cái đứng cạnh nhau, nhưng là nàng lại rất thích nơi này.

Bởi vì tự do.

Có thể tự do làm chủ cuộc sống chính mình, không ai sẽ đến bất kể nàng, cũng không để ý ý tưởng của người khác, lại càng không sợ bị những người khác kỳ thị cùng cười nhạo, nếu không có xú nam nhân kia, nơi thế ngoại đào nguyên này sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Chẳng qua...... Nàng không khỏi thở dài, nghĩ rằng, chỉ sợ đây là do nàng si tâm vọng tưởng, vì chủ nhân của thế ngoại đào nguyên này, chính là cái tên xú nam nhân cao ngạo lại thích cười nhạo người ta kia.

Buông lược trong tay, Tiếu Điệp chuẩn bị ngủ.

Ngay tại phía sau, nàng nghe được thanh âm từ bên trong hoàng kim ốc truyền ra như là đang đánh nhau.

Không nghĩ nhiều, Tiếu Điệp nắm lấy mộc côn phòng thân của chính mình, hướng hoàng kim ốc phóng đi.

Vừa đi gần cửa hoàng kim ốc, nàng lại nghe thấy một tiếng gào thét thống khổ, có vẻ thập phần khủng bố, nàng càng thêm bất an nắm chặt mộc côn trong tay, rồi mới chậm rãi đẩy cửa ra, phát hiện cửa lớn cư nhiên không có khóa lại, bị bàn tay nhỏ bé của nàng đẩy, liền lặng yên mở ra.

Bên trong phòng thật tối tăm, trong mơ hồ, thanh âm rêи ɾỉ kia tựa hồ là từ phía sau phòng truyền đến, Tiếu Điệp ngừng hô hấp, chậm rãi đi vào bên trong.

Không phải sợ, nàng nói cho chính mình như vậy, cố gắng hít sâu hơn nữa, rồi mới vươn tay dùng sức đem cửa đẩy ra.

Vừa thấy đến hình ảnh bên trong, cả người Tiếu Điệp chấn động, mộc côn trong tay lập tức rơi trên mặt đất, trong phòng yên lặng đến mức ngay cả một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe được, phát ra tiếng vang làm người ta chú mục.

Người phát ra tiếng gào thét không phải là xú nam nhân nàng nghĩ đến kia, mà là một bên thứ ba khác không thể tin được!

Ngoài cửa sổ tiếng sấm ù ù, cuồng phong mãnh liệt giống như quái thú giương nanh múa vuốt, tàn sát bừa bãi rít gào, phía chân trời đột nhiên hiện lên một ánh chớp sáng chói màu bạc, trong nháy mắt chiếu sáng khuôn mặt lạnh như băng hé ra bên cửa sổ.

Hắn nhìn không chuyển mắt nhìn trừng trừng ngôi nhà nhỏ ở cách đó không xa, đôi mắt tối đen so với ngày thường còn muốn thâm trầm hơn, khó nén một tia đau thương quang mang, giống như là một con báo đen vừa tuyệt vọng lại không nở buông tay, lẳng lặng đợi ở một nơi bí mật gần đó, tham lam nhìn chăm chú thứ mà mình yêu quý nhất.

Hắn đã nén nhẫn nhịn ba ngày không đến gặp nàng cũng không cho phép nàng đến hoàng kim ốc, chỉ cho nàng ngoan ngoãn ở trong khu vực nhỏ của riêng nàng, đây là mệnh lệnh của hắn.

Nhưng là vì cái gì quyết định như vậy, hắn lại cảm giác rất thống khổ?

Không phải đã thỏa mãn khát vọng của ngươi bấy lâu nay sao?

Không phải đã đoạt lấy thân thể ngọt ngào bấy lâu mi hằng yêu thích sao?

Ngươi nên thỏa mãn, Phượng Lãnh Điệp, ngươi còn muốn muốn cái gì?

Hắn không tiếng động ép hỏi chính mình, lại nghe đến thân thể của chính mình hiểu được nói cho hắn -- Hắn không đủ, thân thể hắn nóng cháy khát vọng được sự ấm áp chật hẹp của nàng bao vây lấy, trấn an du͙© vọиɠ cô liêu tịch mịch bấy lâu nay.

Mà tâm hắn lại tàn nhẫn nói với hắn: Không đủ! Không đủ! Vĩnh viễn đều không đủ!

Tâm vừa ra sinh ra bị vứt bỏ, tâm trải qua quá vô số lưu lạc cùng phiêu bạc, cho dù hiện tại đã muốn trở nên nổi bật, đem tất cả mọi người dẫm nát dưới chân, không hề bị người khác bắt nạt, khinh thường, nhưng là hắn vẫn là cảm thấy không đủ.

Hắn cần phải có người để yêu thương.

Cần phải có đôi cánh tay mềm mại nhẹ nhàng tay an ủi vuốt lên miệng vết thương của hắn.

Mà chủ nhân của đôi cánh tay kia đã xuất hiện, hắn cũng đã đến, nhưng bởi vì chính mình yếu đuối thương tổn nàng, đẩy đôi tay muốn ôm ấp hắn ra.

Hắn vĩnh viễn đều quên không được lúc hắn tổn thương nàng, đôi mắt to ngập nước đầy yếu ớt cùng cõi lòng tan nát, để mặc những lời nói chỉ có ác ma mới có thể nói ra.

Có lẽ...... Chính bản thân mình không thể phản kháng được nửa dòng máu ác quỷ bên trong linh hồn mình! Cho nên mới xấu xa như thế.

Nhưng mà tất cả đều không sao cả, dù sao hắn đã thương tổn nàng, để cho nàng nhìn thấy bộ mặt thật của chính mình cũng tốt, ít nhất nàng sẽ không tiếp tục nghĩ đến hắn cũng có thể làm người tốt.

Nếu hắn có thể chống đỡ qua được ba ngày này, từ nay về sau cho dù có vô số ba ngày nữa có lẽ cũng sẽ thoải mái vượt qua?

Nhưng thân thể hắn lại rục rịch, con ngươi đen của hắn không khỏi trở nên càng thêm lạnh như băng.

Đi thôi! Đi đem nàng ôm lại đây, rồi mới mang đến trên giường muốn làm gì thì làm, dù sao nàng là nô ɭệ của ngươi, ngươi yêu như thế nào đối với nàng đều có thể......

“A! Thật đáng sợ ác! Có tia chớp a!”

Một thanh âm mà đời này hắn tuyệt không muốn nghe thấy thêm nữa đột nhiên xuất hiện ở bên tai, thời điểm vừa muốn phản kích, lại phát hiện bóng người mảnh khảnh chợt lóe.

“Đại ca, thật đáng sợ ác!”

Sắc mặt Lãnh Điệp xanh mét nhìn trừng trừng vào đại nam nhân đang nương tựa ở ngực chính mình.

“Tên chết tiệt, ngươi cút ngay cho ta.” Lãnh Điệp thô lỗ đẩy hắn ra.

Người mới tới bởi vì hành động của hắn lảo đảo một chút, thời điểm mắt thấy sẽ té ngã trên mặt đất, lại tao nhã đứng vững.

“Đại ca......”

Lúc này, một đạo tia chớp xẹt qua, hé ra khuôn mặt tương tự với Lãnh Điệp xuất hiện ở trước mặt.

Tuy rằng cùng là tứ bào thai huynh đệ, nhưng dù sao trên mặt và thân thể vẫn có chút khác biệt. Thí dụ như Lãnh Điệp là nghiêng về âm nhu tuấn mỹ, nhưng mà vẫn là nam nhân, trong ánh mắt vẫn hiển hiện rõ khí chất mạnh mẽ của một nam nhân.

Nhưng nam tử trước mắt, xinh đẹp yêu diễm nữ trang lại tựa như thiên tiên hạ phàm, làm nam nhân vừa nhìn thấy trên mặt sẽ lập tức xuất hiện vẻ chung tình bởi nụ cười như có như không kia.

“Ngươi tới làm cái gì?”

“Hoàng Thượng cuốn lấy ta sắp phiền chết được, thừa dịp ông ta bận rộn đến Tổ miếu tế thần không đếm xỉa tới ta, ta liền chuồn ra đến bái phỏng đại ca của mình một chút!” Mai Đan Thanh dáng vẻ ra vẻ đáng thương hỏi:” Như thế nào? Không chào đón sao?”

“Không chào đón.”

“Ôi! Đại ca thật vô tình ác! May mắn cho ngươi con người của ta là vốn rất quyến luyến tình huynh đệ, cho nên đại nhân không chấp nhất tiểu nhân.”

Sắc mặt Lãnh Điệp xanh mét, muốn tìm chút độc dược hạ độc đối với người nào đó, miễn cho tiếp tục nguy hại thiếu niên ngây thơ. Ngay cả đương kim Thiên tử cũng không buông tha, cái này quên đi, hiện tại cư nhiên đến làm phiền hắn, hắn đương nhiên không chào đón.

“Đại ca, suy nghĩ cái gì a?” Đan Thanh một bên hỏi, một bên cởϊ qυầи áo trên người, lộ ra một thân da thịt tuyết trắng -- So với da thịt nữ tử còn muốn mềm mại hơn.

”Tên tiểu tử chết tiệt này dám thoát......” Đáng giận! Không còn kịp rồi, đều đã muốn cởi hết.

“Ôii! Lại không ai sẽ nhìn đến, nói sau, chúng ta đều là nam, có cái gì thẹn thùng?”

Lãnh Điệp tràn ngập sát khí trừng mắt nhìn cái mông trơn láng của hắn liếc mắt một cái, rồi mới hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi chỗ khác, không có ý định tiếp tục để ý đến tên nam nhân biếи ŧɦái này.

“Quần áo của ngươi ở nơi nào?” Đan Thanh toàn thân trơn bóng, cảm giác thật lạnh, nếu không thể tìm được bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, nhất định sẽ sinh bệnh.

“Quần áo của ta đều đốt hết rồi.” Lãnh Điệp giận dỗi nói.

“Ôi! Không cần keo kiệt như vậy chứ! Ta hiện tại đang lạnh, huynh đem quần áo cho huynh đệ mình một bộ đi!” Đan Thanh vừa nói, một bên tìm.

Kỳ quái, tại sao lại không có tủ quần áo?

Lãnh Điệp không để ý đến hắn, bộ dáng không thèm nhìn đến hắn lạnh chết cũng đều không sao cả.

“Bằng không đem bộ quần áo trên người huynh cho ta là được.” Đan Thanh rõ ràng bước đi lên, định đem nhất kiện áo khoác trên người hắn cởi ra.

Ngay thời điểm hai người đang giãy dụa, Lãnh Điệp vươn tay muốn đánh cho hắn một quyền, lại bị hắn né tránh.

Đan Thanh đột nhiên vươn tay nhéo ngực hắn một chút, hắn gầm nhẹ một tiếng “Biếи ŧɦái “, rồi mới dùng sức xoay người một cái, liền đem Đan Thanh áp đảo trên mặt đất, chuẩn bị cấp Đan Thanh một quyền, phát tiết lửa giận trong lòng một chút.

Hắn đã cảm thấy thực sự nổi nóng,thực buồn khổ, tên biếи ŧɦái này không biết sống chết lại đây nhiễu loạn, xứng đáng bị hắn đánh cho một trận.

“Ô ô! Huynh sẽ không thiệt tình muốn đối với ta như vậy đi?” Đan Thanh khóc thút thít nói:” Thật quá thô bạo ác!”

“Đúng vậy! Ta hận không thể hung hăng đánh ngươi một chút, như thế nào? Nếu ngại không đủ, trói lại đánh một chút thì như thế nào?”

”A! Thì ra đây là Lãnh Điệp đam mê mấy thứ này a? Thật chán ghét ác!”

Nhìn bộ dáng hắn còn làm ra vẻ thẹn thùng, làm cho Lãnh Điệp càng nổi giận, Lãnh Điệp vươn tay, muốn hung hăng cho hắn một quyền, nào biết ngay tại phía sau, hắn lại vươn một đôi tay trắng nõn ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Điệp.

Lãnh Điệp còn không có không kịp phản ứng, liền bị đẩy xuống mạnh mẽ bị hôn.

Trong nháy mắt, toàn bộ không khí đều cứng lại rồi, nắm đấm của Lãnh Điệp ở giữa không trung cũng ngây ngẩn cả người.

Không thể nào?

Tên chết tiệt này cư nhiên dám hôn hắn!

Lúc này, hai người đều nghe được cửa có tiếng động, không khỏi chậm rãi quay đầu lại, đã thấy người mà Lãnh Điệp mà không muốn nhìn thấy nhất, xuất hiện ở trước mắt.

Tiểu câm điếc?!

Vừa thấy đã có người xem, Đan Thanh lập tức ô ô khóc lên.

Trong đầu Tiếu Điệp hiện lên vô số phản ứng, có thét chói tai, có mắng, muốn chạy nhanh đến thưởng cho tên nham nhân tàn nhẫn này một cái tát vang dội, nhưng từ đầu đến cuối hoàn toàn không có động tác gì.

Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn thấy Lãnh Điệp đang nằm đè lên một mỹ nhân trần trụi, bộ dáng hai người vô cùng thân thiết.

Từ lúc nàng còn nhỏ tới nay, nàng cho tới bây giờ sẽ không để cho cảm xúc dễ dàng khống chế tâm chính mình, nhưng hiện tại, lần đầu tiên nàng cảm nhận được ghen tị vô cùng mạnh mẽ.

Đúng vậy, ghen tị.

Nàng phát hiện chính mình không muốn hắn ôm nữ nhân khác, nhưng lại là mỹ nhân so với nàng xinh đẹp hơn gấp trăm lần.

Không cần, không cần, không cần......

Nhưng nàng lại chỉ xoay người rời đi, thừa dịp bản thân không khống chế được sẽ làm ra những chuyện gì quá mức, nàng muốn một mình yên tĩnh một chút.

“Tiểu câm điếc.”

Lúc Tiếu Điệp xoay người chạy đi, Lãnh Điệp cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa liền xông ra ngoài, ở trong mưa gió ôm lấy người trong lòng để giải thích.

“Không cho phép ngươi chạm đến ta, không cho phép, không cho phép.” Nàng giống như chú mèo hoang phát điên không ngừng công kích hắn.

“Ngươi nghe ta giải thích......” Hắn cố hết sức muốn bắt lấy đôi tay không ngừng cào cấu trên mặt hắn, rồi mới hét to.

Nhưng mà ở trong mưa gió hét to, lập tức liền uống vào một ngụm nước mưa, đương nhiên khi nói chuyện giống như ngậm nước trong miệng, cô lỗ cô lỗ nói không thành lời.

“Không cần.”

“Nữ nhân chết tiệt!”

Hắn đơn giản ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, chạy vào bên trong căn phòng nhỏ lung lay sắp đổ kia rồi mới...... Bên thứ ba liền nhìn không tới đã phát sinh chuyện gì.

“Thật sự là rất đáng tiếc, nhưng mà chuyện này không thể trách ta, đại ca, ai bảo huynh ngay cả nhất kiện quần áo đều luyến tiếc không cho ta mượn, cũng đừng trách ta có ý xấu muốn trừng phạt huynh.” Đan Thanh đã phủ thêm nhất kiện áo khoác, nhẹ nhàng tựa vào cửa sổ, nơi Lãnh Điệp vừa đứng ban nãy thì thào nói, trên gương mặt xinh đẹp hơi nhếch lên một nụ cười khí,” Con người của ta ghét nhất là bị cự tuyệt, cho huynh một bài học nho nhỏ, để cuộc sống của huynh kí©h thí©ɧ một chút.”

Ở nơi này có thể nhìn thấy rất rõ ràng căn phòng nhỏ rách nát đằng xa kia! Xem ra người ở bên trong đối với chủ nhân gian hoàng kim ốc này rất quan trọng, bằng không thần y luôn tâm cao khí ngạo tại sao lại nửa đêm không ngủ được đứng ở chỗ này, si ngốc nhìn phương xa, như là thanh thiếu niên vừa mới bước vào yêu tương tư mất ngủ?

“Xem ra buổi tối hôm nay đại ca sẽ không trở lại.” Đan Thanh đánh một cái ngáp thật to, quyết định chính mình sau khi giúp đại ca làm hồng nương một lần, nên được chút tưởng thưởng, cũng nhờ hắn tốt bụng, đổi một nụ hôn lại được một đại tẩu.

Một khi đã như vậy......

Nghe nói giường của đại ca là làm bằng hoàng kim, để đến ngủ trên chiếc giường làm bằng hoàng kim này xem cảm giác như thế nào.

Khi Đan Thanh vui vẻ nằm lên chiếc giường hoàng kim tiến vào hương vị ngọt ngào mộng đẹp, ở trong căn phòng nhỏ nơi kia, một ngọn lửa đang sục sôi chiến đấu.