Chương 4

Là ngươi vừa mới nói chuyện sao?

Tiếu Điệp vẫn như cũ mở lớn mắt trừng hắn, không có trả lời.

Lãnh Điệp nhìn bốn phía lại nhìn xem phía trên, sau khi xác định không có người khác, mới nói: Chẳng lẽ là ta quá mệt mỏi? Lại có thể nghe nhầm? Đến đây, để cho ta châm cứu một chút.

Ngân châm * (Kim châm cứu) trong tay hắn thoạt nhìn thật là khủng khϊếp.

Ta nói không cần. Nàng liều mình cả người liền lui lại phía sau.

Lần này hắn đã thật sự nhìn thấy là ai đang nói chuyện.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đầu tiên là một trận hoang mang, sau lại là bừng tỉnh đại ngộ, sau đó liền lộ ra ý cười lạnh — như là ẩn hàm rõ ràng nụ cười lạnh mang theo phẫn nộ.

Ta nghĩ là ta đã hiểu được, ngươi căn bản không phải câm điếc.

Ta cho tới bây giờ đều không có nói qua ta là câm điếc.Nàng đã lâu chưa xuất khẩu thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp, ngay cả Tiếu Điệp chính mình cũng nghe không vô, dứt khoát lại không mở miệng.

Ngươi tự cho là dùng đến chiêu này để chế nhạo là đã dùng đúng người sao? hắn khıêυ khí©h hỏi.

Thấy hắn nắm chặt ngân châm trong tay, Tiếu Điệp thực sự sợ hắn một chiêu liền đâm tới.

Như thế nào? Bị ta phát hiện bí mật nhỏ của mình, từ xấu hổ liền chuyển thành giận dữ sao? Hắn như là đang cười nàng bộ dạng của chính mình đều không thành thực.

Ta không thích nói chuyện, không thể sao? Nàng bình tĩnh hỏi lại.

Như vậy cũng tốt, về sau ta sẽ không cần vất vả xem ngươi khoa tay múa chân như vậy. cũng không thể toàn bộ đều trách nàng, có đôi khi làm bộ như không nói, xác thực có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.

Hé ra bộ mặt lạnh lùng, Tiếu Điệp đem nhật kí của chính mình thu hồi lại, sau đó từ trong mặt sách lấy ra vài thẻ bài nhỏ.

Đây chính là nàng vì ứng phó hắn mà suy nghĩ thật kỹ chuẩn bị đại ngôn bài *(Thẻ bài thay cho lời nói)

Lười nói chuyện với hắn liền dùng thẻ này biểu đạt, một loại kháng nghị cùng thị uy hơn nữa mang hành vi khinh thường, tỏ vẻ nàng đối hắn có rất nhiều ý kiến.

Đây là cái gì?

Hắn tò mò muốn tới gần xem cái rõ ràng, nàng lập tức giơ lên thẻ bài trong tay, mặt trên viết: Không cho phép xem loạn.

Lãnh Điệp nhíu mày, Không thể? Ngươi rõ ràng biết nói chuyện, còn muốn dùng chiêu này? Miệng hắn thoáng gợi lên một chút ý tươi cười giống như là bội phục lại cảm thấy nàng thực nhàm chán.

Chỉ thấy nàng lại rút ra thẻ bài, mặt trên viết: Ta thích.

Như vậy cũng tốt? Ngươi thật sự là so với ta còn kỳ quái hơn! Hắn lần đầu cảm thấy chính mình bị đánh bại.

Tiếu Điệp lại vẻ mặt không chút thay đổi giơ lên một tờ giấy thẻ bài khác, mặt trên viết: Đương nhiên.

Như vậy cũng tốt, bằng không mỗi lần đều là ta tự mình nói chuyện, ngươi cũng không nói, như vậy cũng không thú vị. Hắn còn gật gật đầu, một bộ dạng thực ủy khuất.

Nếu nàng muốn đùa giỡn như vậy, hắn cảm thấy cũng không có vấn đề.

Đúng rồi, thắt lưng ngươi khá hơn chút nào không?

Tay hắn muốn sờ sờ thắt lưng của nàng, lại lập tức thu được thẻ bài cảnh cáo: Không cho phép chạm vào ta!

Bốn chữ thật lớn, mặt trên còn có vẽ một cái mặt tiểu quỷ, sắc mặt hắn lập tức trở nên xanh mét.

Hừ! Không chạm thì không chạm. Ta vốn đang muốn nói nếu thắt lưng tốt ngươi một chút, muốn theo ta đi vào trong thành chơi đùa hay không? Có điều ta xem ngươi hẳn là không muốn đi, ai bảo ngươi chán ghét ta như vậy! Ta vẫn là chính mình một người một mình đi cũng tốt lắm.

Vào thành?! Tiếu Điệp trong lòng liền nhanh chóng khẩn trương, một trận hưng phấn cùng cảm giác chờ mong nhanh chóng nổi lên.

Lãnh Điệp một bên làm bộ thở dài đáng thương, một bên thả chậm cước bộ đi ra phía ngoài cửa, mới đạp đến bùn đất ngoài cửa, tay áo hắn đã bị một bàn tay tay nhỏ bé bắt được.

Hắn không hề quay đầu.

Bàn tay nhỏ bé lại nhẹ nhàng kéo một chút.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp không nói gì nhìn chăm chú vào chủ nhân của bàn tay nhỏ bé kia, chỉ thấy Tiếu Điệp vẻ mặt hồng hồng, thẻ bài trong tay viết: Ta cũng muốn đi.

Lãnh Điệp hơi gợi lên ý cười, sau đó vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia.

Hai người cứ tay nắm tay như vậy, xuống núi đi dạo phố.

*****************

Trong thành phố đường lớn ngõ nhỏ phi thường náo nhiệt, mọi người đều thực cần cù lao vất vả làm ăn buôn bán, người đi đường lui tới, nhìn ngó xung quanh, tiếng rao hàng vang lên, làm cho người ta không thể không cảm nhận được một cỗ cảm giác thực hưng phấn.

Lãnh Điệp ánh mắt sủng nịnh nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân bên người vẫn đang ra sức nhìn ngó này nọ, chỉ cần nàng thấy thích hoặc là chưa từng gặp qua, một đôi mắt to kia liền lập tức phát sáng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dưới ánh mặt trời thoạt nhìn càng thêm kiều mỵ động lòng người, vì sợ nàng muốn chạy mất, cho dù nàng muốn rút tay lại, Lãnh Điệp vẫn như cũ bá đạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Cảm giác nắm chặt bàn tay nhỏ bé này lại mềm mại như vậy, trắng hồng mềm mịn, làm cho người ta luyến tiếc không nỡ buông ra.

Nói thật, nàng tuyệt đối không phải khẩu vị của hắn, hắn thích là những đại mỹ nhân tao nhã thành thục, còn có thể ngâm thơ đối họa với hắn, mà không phải tiểu câm điếc này chỉ biết khắp nơi cùng hắn đối nghịch.

Có điều, gần nhất hắn phát hiện khẩu vị của chính mình tựa hồ có thay đổi, tuy rằng nàng không thích nói chuyện, lại không hề khiến hắn cảm thấy nàng không tồn tại, ngược lại, từ lần trước ở trong phòng mình phát hiện nàng, hắn hiện tại nằm ở trên giường, đều có thể ngửi được ở trên người nàng một cỗ hương vị mê người, rất khó có thể không chú ý đến nàng.

Lúc trước ở trong vườn dược thảo, hắn cũng chỉ là muốn trêu chọc nàng thôi, bởi vì ở Dược Thần cốc ngày ngày đều thực nhàm chán, hắn mới có thể làm ra chuyện tình khiến chính hắn cảm thấy kinh ngạc như vậy.

Thế nhưng hắn lại thấy nghiện, sau đó giống như được nếm qua mỹ vị, chú ý bất cứ lúc nào nếu có thể có cơ hội lại tiếp tục trộm hương.

Bất đắc dĩ tiểu nữ nhân này khắp nơi đều phòng bị hắn, hại hắn ngay cả tới gần cũng không được.

Hôm nay có thể cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cũng coi như thỏa mãn.

tại nằm ở trên giường, đều có thể ngửi được ở trên người nàng một cỗ hương vị mê người, rất khó có thể không chú ý đến nàng.

Lúc trước ở trong vườn dược thảo, hắn cũng chỉ là muốn trêu chọc nàng thôi, bởi vì ở Dược Thần cốc ngày ngày đều thực nhàm chán, hắn mới có thể làm ra chuyện tình khiến chính hắn cảm thấy kinh ngạc như vậy.

Thế nhưng hắn lại thấy nghiện, sau đó giống như được nếm qua mỹ vị, chú ý bất cứ lúc nào nếu có thể có cơ hội lại tiếp tục trộm hương.

Bất đắc dĩ tiểu nữ nhân này khắp nơi đều phòng bị hắn, hại hắn ngay cả tới gần cũng không được.

Hôm nay có thể cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cũng coi như thỏa mãn.

Hắn nhìn không chuyển mắt, nhanh chóng đến miếu Nguyệt Lão, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của nàng.

Sẽ không phải là vì ham chơi quên thời gian ước hẹn với hắn chứ? Hắn cũng không phải là người thích chờ đợi.

Cả gian miếu Nguyệt Lão đều bị hắn lật tung lên vài lần, không đếm xỉa tới những ánh mắt ái mộ của rất nhiều cô gái đến đây cầu nhân duyên xoay quanh hắn, hắn toàn tâm toàn ý thầm nghĩ muốn tìm con người đang thất hẹn kia.

Hắn quyết định đi ra ngoài bên ngoài tìm.

Mới bước ra khỏi cửa miếu Nguyệt Lão, hắn giống như có linh cẩm cảm giác được sự tồn tại của nàng, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lợi hại nhanh chóng đảo qua từng đám từng đám người, rốt cục tại một cái sạp bán bánh hoa quế phía trước cũng phát hiện được người hắn muốn tìm.

Thật là! Một chút nữa nhất định phải hảo hảo mắng nàng, tại sao lại có thể để cho chủ nhân như hắn phải chờ?

Tới gần nàng một chút, hắn dừng cước bộ, khó hiểu nhìn vẻ mặt sắp chảy nước miếng của nàng.

Muốn ăn tại sao lại không mua?

Nghe được giọng nói của hắn, Tiếu Điệp lập tức xoay người, nuốt nước miếng một cái, mới đối mặt với hắn, dùng thần ngữ nói: Xong việc rồi sao? Vậy về nhà đi!

Nàng mới vừa muốn đi, phía sau đai lưng đã bị người giữ chặt, lôi kéo trở về.

Chờ một chút.

Nàng giả trang vô tội chớp chớp mắt nhìn hắn.

Tiền của ngươi đâu?

Tiêu hết. Cái miệng nhỏ hồng hồng dùng thần ngữ không tiếng động nói.

Đồ vật đâu? Dùng tiền mua, cũng phải có cái gì cầm ở trong tay chứ? Nàng cho rằng hắn là ngu ngốc sao?

Nàng vội vàng lấy ra thẻ bài trong người, trong đó hé ra: Ngươi quản ta?

Tìm không thấy người đã khiến hắn rất lo lắng, nay lại thấy nàng một bộ dạng không hề gì, làm cho hắn vốn dĩ cảm xúc đang căng thẳng lập tức chuyển hóa thành lửa giận không thể khống chế.

Hắn vươn tay nắm lấy bả vai của nàng, dùng sức bóp chặt, Nói cái gì! Ngươi rốt cuộc có biết ai mới là chủ nhân của ngươi hay không? Kêu ngươi ngoan ngoãn chờ ta, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chờ ta, nếu ngươi muốn mua đồ ăn gì mình thích ăn hoặc là đồ vật này nọ, ngươi ngoan ngoãn mua cho ta, cái gì tên là ‘ngươi quản ta’?

Còn nữa, phải nói, không cho phép lại dùng thẻ bài quái quỷ này. Hắn đoạt lấy thẻ bài trong tay nàng, dùng sức xé vụn, vứt trên mặt đất.

Tiếu Điệp bị hắn dọa cho sợ hãi, người qua đường cùng người bán hàng chung quanh cũng đều ngừng lại, ánh mắt toàn bộ đều dừng ở trên người bọn họ, mọi người đều bị này bộ dạng của nam nhân còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân này đột nhiên nổi giận dọa cho nhảy dựng, càng thêm vô cùng đồng tình với tiểu cô nương sắc mặt đang tái nhợt kia.

Tiếu Điệp tức giận gạt tay hắn, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn.

Hắn tại sao lại đột nhiên phát giận, còn mắng nàng ngay trên đường cái? Hắn chẳng lẽ không biết nói như vậy sẽ làm nàng mất mặt quăng đến Hoàng Hà sao?

Lãnh Điệp đương nhiên biết mình đã quá mức, nhưng hắn chính là chán ghét nữ nhân này lại có thể không để ý hắn, chẳng những quên thời gian ước định, ngay cả nói cũng đều lười nói với hắn, thầm nghĩ dùng mấy tờ giấy bài tính muốn đánh phát hắn, cũng không có cửa đâu.

Kim Tiếu Điệp, ngươi hôm nay đừng mơ tưởng ta sẽ bỏ qua như vậy. Hắn bắt lấy cánh tay của nàng dùng sức kéo nàng về phía mình.

Trong lúc nàng bị kéo đυ.ng vào trong ngực hắn, mới vừa muốn giãy dụa, lại nhìn thấy một cái tiểu cô nương kéo một lão bà bà lớn tuổi đi về phía hai người.

Mọi người đều nhéo một phen mồ hôi lạnh, vốn muốn mở miệng ngăn cản hai người họ đừng đi qua, phía trước đang có chiến tranh, nhưng là đã không còn kịp rồi.

Bà ngoại, chính là tỷ tỷ này.

Lãnh Điệp vốn muốn hung hăng trừng mắt kẻ dám đến quấy rầy hắn mắng chửi người, lại thấy hai bà cháu này quỳ xuống trước mặt Tiếu Điệp, giống như coi nàng là thần linh điên cuồng vái lạy.

Cảm tạ cô nương hảo tâm, cho nha đầu nhà ta nhiều tiền như vậy, nếu không phải vì ta một thân bệnh tật, nha đầu nhà ta cũng không phải đi ra ngoài ăn xin. Cám ơn ân tình của cô nương, bà cháu ta nhất định mỗi ngày sẽ vì cô nương cầu phúc cầu nguyện cô nương có thể sống lâu trăm tuổi.

Tiếu Điệp vội vàng nâng lão bà bà dậy, sau đó lắc đầu tỏ ý không cần khách khí.

Vừa rồi Tiếu Điệp vốn dĩ muốn đem số bạc Lãnh Điệp đưa dùng sức tiêu hết, lại thấy ở bên cạnh miếu Nguyệt Lão phát hiện tiểu cô nương này một thân quần áo rách nát, vá rồi lại vá, đang đứng bán hoa, nhưng là người đi trên đường tới lui, không ai dừng chân lại mua một đóa hoa của nàng.

Có thể hoa nàng bán chỉ là một đóa hoa nhỏ, mà đến miếu Nguyệt Lão dâng hương, mọi người đều đã mua đồ quý báu, đóa hoa hồng nhỏ bé kia, cho nên sẽ không liếc mắt một cái nhìn xem.

Đóa hoa bán không được xem chừng sớm sẽ héo rũ, thuốc cho bà ngoại cũng sắp không có, không có tiền đi mua thuốc, bệnh của bà ngoại......

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt tiểu cô nương luôn luôn tỏ ra kiên cường không khỏi rơi xuống những giọt nước mắt hoảng sợ bất an.

Nhìn thấy giọt nước mắt tuyệt vọng kia, Tiếu Điệp làm thế nào cũng không thể coi như không thấy, vì thế liền đem tất cả số tiền Lãnh Điệp vừa đưa đều cho tiểu cô nương, nàng cũng vốn không có tiền có thể mua bánh hoa quế, hại nàng nước miếng kém điểm chảy đầy đất.

Tiểu cô nương từ bên trong rổ lấy ra bó hoa nhỏ đã có chút héo, đưa cho Tiếu Điệp, Tỷ tỷ, bó hoa này tuy rằng không phải loại hoa hồng quý báu, cũng là do muội cùng bà ngoại dụng tâm mang tới, nếu tỷ không chê, có thể lấy nó dâng cho Nguyệt Lão Công Công, ngài nhất định sẽ giúp tỷ tìm được một mối nhân duyên tốt, làm cho tỷ tỷ tốt bụng có thể hạnh phúc cả đời.

Đang lúc Tiếu Điệp chần chờ có nên nhận hay không, nam nhân bên cạnh liền mở miệng, Tiểu muội muội, bó hoa này ngươi nên lưu lại được rồi, tỷ tỷ tốt bụng nếu cần hoa, đại ca sẽ dùng tiền, mua đóa hoa lớn hơn nữa, càng đắt tiền......

Hắn lời nói mới nói đến một nửa, Tiếu Điệp liền tiếp bó hoa của nhận tiểu cô nương, hơn nữa còn nói cám ơn với nàng.

Tiếng cám ơn này đưa tới Lãnh Điệp ánh mắt liền không vui, tựa hồ tức giận nàng đối với người khác đều đồng ý mở miệng, đối với hắn lại dùng thẻ bài.

Lãnh Điệp lẳng lặng nhìn nàng trong tay đang cầm hoa, vẻ mặt khıêυ khí©h trừng mắt hắn.

Sau khi tiểu cô nương cùng bà ngoại đi rồi, người qua đường nhìn thấy không còn trò hay để xem, tất cả cũng tan dần, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nếu ngươi nhận hoa rồi, chúng ta cũng nên đi miếu Nguyệt Lão vái lạy chứ. Còn có, ta không muốn lại nhìn thấy thẻ bài. Hắn hừ uy hϊếp nói.

Nàng mới nghĩ muốn lấy ra thẻ bài viết không cần, cũng đã bị hắn một phen cầm bàn tay nhỏ bé, bá đạo kéo tới hướng miếu Nguyệt Lão.

Ai! Cảm giác kéo tay của nàng như vậy thật tốt, thực sợ sẽ thành thói quen. Lãnh Điệp ở trong lòng nói thầm.

Đáng ghét! Cứ như vậy bị hắn tha đến tha đi, thực sợ hắn sẽ thành thói quen. Tiếu Điệp ở trong đầu lo lắng.