Chương 5: Cửa hàng sủi cảo

Thời điểm đi qua một cửa hàng bán sủi cảo, đột nhiên có một bà già đeo tạp dề trắng ngăn tôi lại, bàn tay ấm áp của bà nắm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi, nhiệt tình nói: "Cô gái có muốn vào trong cửa tiệm của ta uống một chút canh nóng không?"

"Thật ngại quá, bà à, cháu không đói."

Tôi nói dối, tôi bây giờ đói đến nỗi có thể ăn cả một con bò, nhưng là phải lưu ý rằng, là thịt bò sống chứ không phải là thịt bò chín.

Hiện tại tôi đối với hết thảy đồ ăn trên đời đều cảm thấy chán ghét, bài xích.

Bà lão cười hiền lành, bà ấy kéo tôi vào trong tiệm, nhấn bờ vai để tôi ngồi xuống, nói: "Cháu cứ ngồi ở đây, ta đi vào làm canh cho cháu, cháu không được phép đi, chén canh này ta mời cháu uống, vừa nhìn đã biết cháu là một cô gái xinh đẹp, lương thiện."

Tôi vừa định khiêm tốn nói vài câu, bà lão đã chậm rãi bước vào bếp, bận rộn nấu nướng.

Một cách loáng thoáng, tôi còn nghe thấy bà ấy lẩm bẩm "Thật là hiếm có", "Ayo! Lâu rồi không có người ghé đến", "Phải chiêu đãi cẩn thận".

Tôi ngồi ở đó có chút bất an, nghĩ thầm, nơi này là khu vực trung tâm thành phố, cứ cho là buôn bán không đắt khách, hẳn là cũng sẽ có người tới ăn chứ.

Giương mắt nhìn quanh cảnh vật bên trong cửa tiệm, trong tiệm đến một người khách cũng không có, tất cả bài trí đều là kiểu cũ, nó thuộc về loại rất cũ rất cũ rồi, lượm ve chai cũng không cần loại bàn ghế nhựa kiểu này.

Viên gạch men trắng trên tường do thời gian quá lâu mà cũng nhuộm dấu tích màu vàng. Trên mặt đất một lớp bụi bẩn tích tụ trên nền gạch, trông có vẻ nhờn.

Khoảng cách giữa gạch với gạch bị bẩn khiến cho người ta tê cả da đầu, tôi quan sát một lúc, liền thấy có một con rết từ kẽ đất bên trong chui ra ngoài.

Các điều kiện vệ sinh cũng quá kém đi, đây là nội thành mà, làm sao lại tồn tại kiểu kiểm tra vệ sinh kém như thế này chứ?

Điều kì quái nhất chính là, am thờ Phật treo trên tường không phải là tượng Phật mà là một người giấy vẽ bằng mực đậm.

Phía trước người giấy còn thắp ba nén hương, tôi nhìn chằm chằm vào người giấy một hồi, cũng không biết có phải là ảo giác không chỉ cảm thấy người giấy kia cũng đang nhìn tôi.

Khi mùi thơm canh thịt từ trong bếp bốc ra, tôi thế mà không có cảm giác buồn nôn, cái bụng đói khát như đang kêu lên, tôi đột nhiên bắt đầu có chút mong chờ canh từ trong bếp mang ra.

Cũng không lâu lắm, bà lão với gương mặt hiền lành mang ra một chén canh, thuận tiện đưa cho tôi một cái thìa.

Khi tôi nhận lấy cái thìa, nhìn thấy móng tay của bà lão có hơi dài, mà bên trong móng tay có tích tụ một lớp bẩn dày, cái này làm khẩu vị của tôi lại rớt xuống ngàn trượng.

"Mau uống đi, rất thơm đấy." Bà lão mong chờ nhìn tôi.

Tôi liền nghĩ có lẽ nó sẽ rất khó uống nhưng cũng không muốn làm bà lão thất vọng, tôi cúi đầu nhẹ: "Cảm ơn bà."

Lấy cái thìa khuấy nhẹ trong bát, chuẩn bị cúi đầu xuống uống canh. Đột nhiên tôi nhìn thấy cái gì đó không ổn trong bát. Tôi tại sao....tại sao lại dường như nhìn thấy một ngón tay ở bên trong?

Dùng sức quấy quấy, phát hiện thật đúng là một nửa ngón tay ở bên trong.

Đột nhiên, lông trên người đều dựng cả lên, chuẩn bị đứng dậy rời đi, vừa quay đầu phát hiện bà lão đã khóa cửa của cửa tiệm lại, buộc nó vào một chuỗi dây xích.

Trong đầu tôi tức thì lóe lên mấy ý nghĩ, đây là gặp điềm gỡ, hay là gặp phải quỷ?

Tôi dường như nhớ ra gần trường học không có cửa hàng sủi cảo nào như vậy.

"Cô gái, ngươi vì sao lại không uống canh?" Bà ta cười nói nhẹ nhàng với tôi

Canh này rõ ràng là hầm từ thịt người, bảo tôi làm sao uống đây?