Chương 2

Buổi chiều Nghiêm phu nhân, thiếu gia Nguyệt Sinh cùng hai tì nữ cầm ít lễ vật quà cáp đi đến phủ của nhà họ Chu.

Thấy bà ấy đi đến người làm trong nhà liền chạy đi gọi phu nhân mà thông báo.

Nghe tin khách quý sang nhà, Chu phu nhân liền nhanh chân ra cổng đón tiếp, ra đến nơi thì Nghiêm phu nhân đã vào đến giữa sân rồi.

" Ây dô, Nghiêm phu nhân bình thường đến chơi được rồi lại còn quà cáp nhiều như này ".

" Chỉ là một chút lễ mọn thôi phu nhân cứ nhận đi xem như đây là tấm lòng của Nghiêm phủ ".

" Được được, quà cáp quý giá như vậy làm sao mà tôi có thể từ chối được chứ ".

Thấy hai người phụ nữ cười cười nói nói kéo tay nhau vào trong sảnh chính.

Nguyệt Sinh liền quay sang hỏi gia nhân trong nhà.

" Chiêu Hoa đâu?".

" Dạ thiếu gia, Chiêu Hoa tiểu thư đang ở trong phòng đọc sách ".

Không đợi có người dẫn đường, Nguyệt Sinh tự đi rành đường như thể đây là phủ nhà mình.

Bỏ mặc cho gia nhân đằng sau nhìn nhau không hiểu gì.

Đúng rồi làm sao họ hiểu được, chính anh là người trèo tường vào đây rủ Chiêu Hoa đi chơi cơ mà.

Mọi ngóc ngách trong phủ này cả cái lổ chó anh cũng rành.

Chiêu Hoa ngồi chán nản trong phòng sách cầm bút vẽ lung tung lên tờ giấy, tay chống cằm nhìn xa xăm, cô nhớ thằng nhóc đáng ghét Nguyệt Sinh.

Đang ngồi thì có một hòn đá ở đâu đó chọi tới, làm cô đau điếng.

" Ai, tên nào to gan?".

Chiêu Hoa chống tay lên cửa sổ ngoái đầu ra ngoài tìm kiếm vô cùng tức giận.

Nguyệt Sinh trốn bên dưới vô cùng buồn cười, lấy tay bụm miệng cười run cả người.

Chiêu Hoa thấy hắn rồi nhưng vẫn vờ không thấy chửi vu vơ vài câu rồi khép cửa lại.

Hắn thấy Chiêu Hoa tức giận không làm gì được liền đắc ý định chọi thêm cục nữa, hé cửa nhìn nhìn vào.

Vừa mới định đút đầu vào nhìn thì đã bị Chiêu Hoa hù cho một cái làm hắn giật mình ngã bịt ta phía sau.

Chiêu Hoa ôm bụng cười hả hê.

" Haha, Haha mắc cười quá đi mất ".

Thấy Chiêu Hoa cười như vậy cái mông nhỏ bị té đau của hắn cũng không tức giận mà lại vô cùng vui vẻ nhìn cô.

Thấy tên ngốc trước mặt mình vậy mà lại không tức giận Chiêu Hoa có chút khó hiểu nhìn hắn.

" Sao... sao ngươi không giận như mọi lần, không định trả thù ta sao ".

" Không giận, không thèm giận muội ".

" Muội?".

Đúng đó Chiêu Hoa không nghe nhầm hắn gọi cô là muội, trước giờ đúng là hắn hơn cô hai tuổi.

Phụ mẫu gia đình hai bên vẫn luôn nhắc cô gọi hắn bằng ca ca nhưng chính hắn nói là nghe rất phiền phức tự nhiên lại có thêm một muội muội.

Vậy mà bây giờ chính hắn lại gọi cô là muội.

Cô chồm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cửa sổ, áp sát với khuôn mặt hắn hai tay giữ đầu hắn lắc qua lắc lại.

" Ngươi làm sao vậy? hôm nay ăn lộn cái gì hay sao?".

Khuôn mặt đã cách nhau không còn xa nữa nhìn ở khoảng cách gần như vậy Chiêu Hoa quả thực rất đáng yêu.

Nghỉ đến đây thôi mặt Nguyệt Sinh đã đỏ ửng làm Chiêu Hoa giật mình buông tay ra.

" Ngươi.... ngươi...mặt nóng như vậy, bị bệnh rồi sao? ".

" Phải ta bị bệnh rồi, sẽ lây chết muội đó ".

Nghe Nguyệt Sinh doạ như vậy Chiêu Hoa liền kéo cửa sổ đóng lại chui vào bên trong ngồi im không lên tiếng nữa.

Thấy cái gan nhỏ của Chiêu Hoa bị mình doạ cho hết hồn, Nguyệt Sinh cười khoái chí.

Đi đến cửa chính mở cửa đi vào, tiến lại gần cô bé đang ngồi bên cửa sổ.

" Vẽ gái gì đây vậy, cục than sao ".

" Ngươi mới là cục than, ta đang viết chữ ".

" Haha có chữ nào mà vừa tròn vừa đen như vậy chứ ".

Thấy Nguyệt Sinh lại tiếp tục cười nhạo mình, Chiêu Hoa tức giận đến không biết phải làm gì mà oà lên khóc.

Thấy cô nương bị mình chọc khóc rồi, Nguyệt Sinh lúng túng.

" Nè, nè đừng khóc, đừng khóc, ta dạy muội viết chữ là được rồi ".

Vừa nghe vậy Chiêu Hoa liền nín khóc cất ngay tờ giấy mà Nguyệt Sinh nói là vẽ cục than lấy tờ giấy trắng khác đặt lên.

Nguyệt Sinh rất chăm chú, cầm tay Chiêu Hoa mà viết.

Cô nhóc này thực sự rất tinh nghịch, Viết được vài chữ bình thường nhất nhưng lại vô cùng vui mừng.

Nguyệt Sinh bày cô cách viết tên của cô, rồi tên của anh.

Hai đứa trẻ, một cao một nhỏ, cười vang cả một căn phòng.

Đến lúc có người đến gọi Nguyệt Sinh vẫn là luyến tiếc không rời đi.

" Ta.... ta về nha ".

" Ừm ngươi về đi ".

" Chiêu Hoa ".

" Hả?".

Cô vẫn đang cắm cúi viết máy chữ Nguyệt Sinh vừa bày, nghe gọi ngước mặt lên mà nhìn.

" Từ nay phải gọi là Nguyệt Sinh ca ca ".

" Ò, ta biết rồi Nguyệt Sinh....ca ca ".

Thấy Chiêu Hoa nghe lời như vậy Nguyệt Sinh vui vẻ rời đi.

Tối hôm đó có hai đứa trẻ nao nức ngủ không được.

Chiêu Hoa không ngủ được vì vui, cuối cùng mình cũng đã biết chữ.

Nguyệt Sinh nao nức vì được gặp Chiêu Hoa.

Hai đứa trẻ hai suy nghĩ nhưng có lẻ từ hôm nay Nguyệt Sinh đã không còn coi Chiêu Hoa là đứa trẻ nữa rồi, tình cảm từ hai đứa nhỏ thanh mai chúc mã dần được sinh sôi.