Chương 15

Edit: Phong Lữ

Người giang hồ nói: Huyền môn có tam quân, Quỷ vực có tam thần. Tam quân nyà chính là Đạo quân Thanh Giả Hư Tử, Ma quân Hà Hoan, Kiếm Quân Hà Khổ, thêm lần Hà Khổ bế quan Độ kiếp này, ba người này có thể xem như là tu sĩ mạnh nhất dương gian. Còn Tam thần tương ứng chính là ba vị Quỷ Thần mạnh nhất trong các quỷ hồn, người đời đặt tên cho họ là Hải Giác Quỷ Cô, Thư Viện Phú Tang, Âm Đô Nghênh Hỉ.

Trong đó Quỷ Cô Thần là nữ lại ở mãi ở núi nhỏ Hải Giác nên không có liên hệ gì với Chư Cát Thanh Thiên, nhưng hai vị còn lại thì rất có khả năng.

Theo Thiên Nhận đã biết trong tài liệu, Phú Tang Thần chính là một vị quan chức rất nhiều năm trước đã hóa thành quỷ hồn. Hắn một đời cố gắng làm sạch quan trường trừng phạt tham quan ô lại, nhưng mấy đồ đệ hắn dạy dỗ lại đều thành tham quan. Sau khi nhịn đau gϊếŧ chết các đồ đệ, chính mình lại bị trúng kế của Huyền môn tiên tử, bị coi như kẻ ác, một kiếm kết thúc sinh mệnh.

Người này sau khi chết oán khí khó tan trở thành Phú Tang Thần, theo Hà Hoan đã từng gặp hắn miêu tả, Quỷ thần này mặc tang phục trắng thuần, suốt ngày trên mặt mang vẻ u sầu, chỉ cần ở bên cạnh người có tâm tình tiêu cực thì độ tiêu cực sẽ bị khuếch đại đến mức tận cùng. Nếu như không có ý chí mạnh, cho dù là Nguyên anh tu sĩ cũng sẽ mất hết động lực sống tiếp, một là chết trong âu sầu cực hạn, hai là đạo tâm tɧác ɭoạи tẩu hỏa nhập ma.

Trong ghi chép của Huyền môn, ngày xưa từng có ba Nguyên anh tu sĩ nỗ lực độ hóa Phú Tang Thần. Khi đó, Phú Tang Thần chỉ ngồi tại chỗ uống trà đọc sách, để mặc bọn họ thi pháp. Nhưng không tới ba ngày, một người tự bạo mà chết, một người rơi vào ma đạo, chỉ còn lại một người trốn được, nhưng tu vi đến nay vẫn không có tiến thêm. Mà người trốn được này chính là phủ chủ Thiên Sư phủ bây giờ – Lăng Tuế đạo nhân.

Tu vi của Phú Tang Thần rốt cuộc mạnh đến mức nào thì không ai biết được, cũng may hắn khi còn sống bỏ hết tâm tư cho thiên hạ, khi chết rồi cũng không muốn gây họa cho muôn dân, sau khi thành quỷ cũng chỉ ở yên tại Vạn Quỷ Thư Viện trong quỷ vực, dạy các ác quỷ tìm đạo vãng sinh, những năm qua tính ra cũng bình yên vô sự với các tu sĩ.

Về phần Nghênh Hỉ Thần, thì vừa khéo lại ngược với Phú Tang Thần. Hắn khi còn sống là cả đời đường làm quan rộng mở, lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử rồi biến thành quỷ. Mặc dù người đời không biết đến, nhưng nhiều năm trước hắn đã hành tẩu trên thế gian, không ít tu sĩ đã từng gặp hắn. Nghe đồn Nghênh Hỉ Thần mặc áo đỏ, mặt mày hớn hở, chỉ cần ở bên cạnh hắn chắc chắn sẽ gặp chuyện tốt, nhưng mà chuyện tốt đó tới cuối đều ác mộng của người đó.

Tỷ như, hắn từng uống rượu tại tiệc mừng thọ của một nhà phú hộ. Lão gia bị hắn chúc rượu quả thực sống lâu trăm tuổi, thế nhưng hết thảy người thân liên tiếp chết ngoài ý muốn, y lại chỉ có thể người đầu bạc tiễn người đầu xanh, một mình trông coi bài vị toàn gia, cuối cùng chịu không thấu, gieo mình xuống sông tự vẫn.

Hắn hoàn từng ở Giang Nam ngẫu nhiên gặp một cô gái đang giặt giũ, chỉ là cảm khái chúc phúc vài câu. Sau đó trượng phu của cô gái liền ghi tên bảng vàng trở thành tân khoa trạng nguyên. Nhưng sau khi thành danh, người này vì để lấy thiên kim của thừa tướng nên gϊếŧ vợ con, bản thân cũng thành một gian thần làm hại một phương.

Khi Nghênh Hỉ Thần hành tẩu nhân thế thì chuyện như vậy có hằng hà sa số, nhưng sát khí của hắn không thấy rõ như Phú Tang Thần. Ban đầu còn được người phàm coi như phúc thần mà sùng bái. Các tu sĩ cũng hồi lâu sau mới phát hiện không đúng, ngay lập tức kinh hoảng báo cáo Huyền môn thỉnh cầu Độ kiếp tu sĩ ra tay trừ hại. Sau đó tại Thiên Đạo Minh bao vây, Nghênh Hỉ Thần suýt nữa hồn phi phách tán, cũng may Phú Tang Thần đúng lúc chạy tới mang về quỷ vực mới tiếp tục sống sót. Dù là như vậy, Nghênh Hỉ Thần vẫn là bị ép phải thề vĩnh viễn không bao giờ đặt chân tới nhân gian, cứ như vậy ẩn cư ở trong Âm Đô, mai danh ẩn tích ba mươi năm.

Chỗ đáng sợ của Quỷ Thần là, cho dù bọn họ không mang ác ý trong lòng, nhưng người sống chỉ cần ở gần bọn họ thì sẽ chịu ảnh hưởng của sát khí, chưa tới Độ kiếp kỳ thì tâm tính rất khó chống lại. Bởi vậy, bất kể người phàm hay là tu sĩ đều cầu cho không phải gặp 3 sát tinh này, thậm chí không dám đặt tên là Quỷ, chỉ có thể đặt là Thần.

Có thể trở thành Quỷ Thần thì thân phận cũng không đơn giản. Thiên Nhận thân là hộ pháp ma giáo, những năm qua ít nhiều gì cũng đã gặp hay đối đánh không ít nhân vật nổi danh trên giang hồ, nhưng chưa từng thấy người như Chư Cát Thanh Thiên. Ngẫm kỹ lại, vẻ nhiệt tình của của y có vẻ khá giống Nghênh Hỉ Thần, nhưng mà vị kia từ lâu đã thề không đặt chân tới nhân gian nữa, Huyền môn cũng chưa từng phát cảnh báo, theo lý thì không thể xuất hiện ở Chu Gia Tập.

Hơn nữa so với các Quỷ Thần đã thành danh, tình huống của Chư Cát Thanh Thiên cũng rất quái dị. Quỷ Thần đều ‘sinh’ nhưng mang ‘sát’, Thiên Nhận ở cùng Chư Cát Thanh Thiên đã mấy ngày, đạo tâm lại không bị ảnh hưởng, thậm chí không có bất kỳ khó chịu nào, lúc này cũng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ bởi vì bản thân hắn không có hy vọng gì với nhân sinh, cho nên ngay cả sát khí của Quỷ Thần cũng không phát hay tác dụng?

Trong khi Thiên Nhận đang tĩnh tọa trầm tư, Chư Cát Thanh Thiên cũng thay xong quần áo. Màu quần áo Thiên Sư phủ chuẩn bị là màu sáng, y rất thích, chỉ tiếc bất kể y mặc quần áo màu gì đều sẽ bị sát khí nhuộm thành 2 màu đỏ trắng, nhìn qua chả khác gì quần áo cũ cả.

Chư Cát Thanh Thiên xưa nay là dạng không ngồi yên được, đi quanh phòng ba vòng, lại bắt đầu quấy rầy người sống duy nhất ở trong tầm nhìn, cầm lấy quả trứng đỏ quơ quơ trước mặt Thiên Nhận đang nhắm mắt: “Nương tử, ngươi ăn trứng gà không?”

“Không ăn.”

Hoàn toàn không có ý định mở mắt, Thiên Nhận trong nháy mắt đã dẹp bỏ suy luận của mình—— được rồi, cũng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng, tính khí hắn hiện tại rõ ràng dễ nóng nảy hơn xưa rất nhiều.

Cho nên, lẽ nào công dụng sát khí của người này chính là biến người khác thành đoạn tụ sao? Nếu như là thế thật, hắn vẫn luôn đang chống cự từng giây từng phút…=))

Thiên Nhận lại lần nữa vì để lý giải sự tồn tại kỳ dị mang tên Chư Cát Thanh Thiên mà rơi vào trầm tư, Quỷ Thần kia sau khi bị lạnh lùng từ chối cũng chỉ có thể đành gục xuống bàn lăn qua lăn lại trứng gà, rốt cuộc linh quang lóe lên, mong đợi ngẩng đầu: “Nương tử, ngươi ăn cơm tối chưa?”

“Không.”

Chỉ là một chữ, Chư Cát Thanh Thiên hết cách đành nhàm chán nằm úp sấp lại, biết tu sĩ trong lúc luyện công không thể tùy tiện quấy rối, cũng không dám mở miệng nói chuyện. Mặc dù không nhớ rõ mình chưa từng thấy tu sĩ tại sao lại biết những việc này, nhưng chỉ tiếp tục tư thế này nhìn sắc trời bắt đầu tối, đợi đến khi trăng lên mây khuất, lúc này mới hưng phấn ngồi dậy: “Nương tử, ngươi ăn khuya không?”

Có Quỷ Thần này ở trong phòng nên Thiên Nhận đương nhiên là không dám nhập định sâu, thỉnh thoảng phân ra một tia thần niệm lặng lẽ quan sát y một chốc. Hắn vốn tưởng rằng với tính cách nói nhiều như Chư Cát Thanh Thiên hẳn là sẽ yên tĩnh không được bao lâu, không ngờ người lại thật sự gục xuống bàn như thi thể không động đậy nữa. Thiên Nhận lúc trước hay chê y phiền, kết quả bây giờ y lại thực sự yên lặng, lại cảm thấy bóng dáng kia trông cô quạnh cực kì.

Tuy rằng lý trí vẫn luôn nhắc nhở mình không nên chọc quỷ hồn này, nhưng hắn rốt cuộc vẫn nhịn không được, mở mắt ra chậm rãi mở miệng: “Ta từ lâu đã ích cốc không cần ăn.”

Chư Cát Thanh Thiên vốn tưởng rằng lần này hắn ngay cả chữ ‘không’ từ chối cũng chẳng thèm nói, đang buồn chán lại đột nhiên nghe được câu trả lời dài như vậy, lập tức trở nên cao hứng. Nhớ tới Thiên Nhận dọc đường đi ngoại trừ tu luyện với gấp rút lên đường thì không hề làm gì khác, bình thường cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, nếu không phải thỉnh toảng bị y trêu đến nổi nóng thì hoàn toàn không giống người sống. Ở trong mắt người thường, tu sĩ trường sinh bất lão nhất định là những người vui vẻ nhất thế gian, nhưng Chư Cát Thanh Thiên luôn cảm thấy người bên cạnh mình giống như chưa bao giờ thực sự vui vẻ cả.

Nghĩ tới đây, mặc dù là xưa nay y không siêng tập trung trò chuyện, nhất thời cũng không nhịn được cảm thán: “Ngươi không ăn không uống cũng không ra ngoài du ngoạn, thế thì cuộc đời có gì thú vị đâu?”

“À, cho dù làm những việc này ta cũng không cảm thấy có gì thú vị.”

Cười lạnh trả lời một câu, thần sắc Thiên Nhận không có bất kỳ thay đổi nào, hắn là đồ đệ Hà Hoan, sinh hoạt xưa nay thật sự vô cùng tốt. Nhưng mà vừa đến Kim đan kỳ có thể ích cốc thì không ăn phàm vật nào nữa. Thực ra không thể nói là thích hay không, là vì đồ ăn rất dễ bị hạ độc, mặc dù hắn không sợ độc tố nhưng cũng rất phiền phức, vậy nên nếu không phải nhu phẩm cần thiết duy trì sinh mạng thì không cần thiết hấp thu.

Trong cuộc đời của Thiên Nhận mệnh, chưa từng có yêu thích, chỉ có cần hay không cần, cho nên mặc dù là công vụ ma giáo bị người người chê đau đầu thì hắn vẫn có thể đều xử lý sạch sẽ đâu vào đấy. Hắn không có yếu điểm cũng không có ràng buộc, có thể hoàn mỹ chấp hành tất cả nhiệm vụ, cho dù là lúc ở bên cạnh Hà Hoan hay lúc ở ma giáo, hắn đều trở thành người hữu dụng nhất. Đây chính là ý nghĩ duy nhất Thiên Nhận tồn tại ở nhân thế.

Hắn chỉ là không hiểu, đệ tử như vậy rõ ràng đã đủ để tất cả ma tu mừng rỡ như điên, nhưng vì sao bản thân mình dùng tốt như vậy, thần sắc sư phụ vẫn luôn lo lắng…

Có lúc Thiên Nhận nghĩ, hắn mặc cho Chư Cát Thanh Thiên quấy rầy mình, có lẽ cũng chỉ vì người này luôn có thể tìm được niềm vui từ các loại sự vật. Đối với hắn mà nói, đây là một tài năng cả đời hắn cũng không có được.

Người tu hành đều rất giỏi phân tích chính mình, nhìn thần sắc Thiên Nhận hơi hoang mang, Chư Cát Thanh Thiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ là nhìn da dẻ tái nhợt của mình, rất cảm khái nói: “Thực sự không hiểu nổi người lớn các ngươi, ta khi còn sống vẫn luôn bị người xung quanh ghét bỏ, chỉ cần buổi tối có được một bữa cơm ngon đã là chuyện hạnh phúc nhất. Đáng tiếc hiện tại không còn vị giác cũng không thể ăn đồ ăn, cho dù là món ngon cũng chỉ có thể nhìn…”

Mười năm này y vẫn luôn dùng ký ức của Chu Cát Thanh Thiên, mặc dù đã xác định đó cũng không phải là y, nhưng nhất thời cũng khó có thể thoát ly nhân vật. Có điều y xưa nay là người biết nghĩ thoáng, cảm thán một câu xong thì xóc lại tinh thần, đi tới lôi kéo cánh tay Thiên Nhận lắc lắc: “Cho nên, nương tử ngươi ăn cho ta xem đi! Chỉ cần cho ta nhìn một lần, ta hứa đêm nay sẽ rất yên tĩnh!”

Tên ác quỷ này có phải càng ngày càn rỡ hơn rồi không? Một ngày không bị đá bay một lần thì cả người ngứa ngáy khó chịu à?

Cau mày nhìn thiếu niên bên cạnh, cân nhắc đến sự phiền phức nếu từ chối y, Thiên Nhận rốt cuộc không phản ứng lại. Chỉ là nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nghĩ đến, nếu như y thực sự là Nghênh Hỉ Thần, ngày xưa hẳn cũng nhiệt tình muốn giao hảo cùng tất cả mọi người, nhưng kết quả lại khiến những người được may mắn nhờ hắn lại đi đến kết cục thê thảm như vậy, cũng không biết nếu hắn nhìn thấy tất cả những chuyện này sẽ có cảm xúc thế nào… Chỉ cần tồn tại đã là một tai họa cho thế gian, Thiên Nhận đã quen với chuyện như vậy từ lâu.

Được rồi, chỉ cần ăn bữa cơm cho người ta xem mà thôi, dễ như ăn cháo, coi như tiện dịp, cũng chẳng phải chuyện phiền phức gì.

Nghĩ tới đây, Thiên Nhận ngẩng đầu lên, thầm nghĩ điều kiện một đêm yên tĩnh này cũng có sức lôi cuốn thật. Vì vậy, mặc dù đã bốn mươi năm không ăn cơm, cuối cùng hắn vẫn đứng lên, bình thản nói: “Đi thôi, tới nhà bếp.”Tác giả có lời muốn nói:

Chư Cát Thanh Thiên: Nương tử, ngươi chọn đi, ăn cơm hay là ăn ta?

Thiên Nhận: Xem như ngươi lợi hại, ta ăn cơm!

Hà Hoan (gõ bát): Giảm thọ quá, đồ đệ tuyệt thực nhiều năm của ta thế mà lại ăn cơm, mau live stream!

Hà Khổ (cùng gõ bát): Live stream! Live stream! Chúng ta dẫn toàn bộ đệ tử Huyền môn tới tăng tương tác!