Người nhân tạo đột nhiên thức tỉnh, làm cho cả phòng thí nghiệm chợt lâm vào luống cuống tay chân.
Với tư cách là người phụ trách dự án, Quý Dã thật vất vả dàn xếp hảo hết thảy, lại dỗ Lục Chi Hoài không cần nháo xong, liền trở về ngủ.
Trở lại phòng, anh gần như ngủ thϊếp đi, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh thức dậy vào lúc nửa đêm vào lúc ba giờ khi anh nhận ra rằng có thêm một người bên cạnh mình.
Bởi vì hông có thói quen bật đèn khi ngủ nên căn phòng nằm sâu trong lòng đất toát lên một màu u ám lạnh lẽo.
Trước đây, Quý Dã không quá mẫn cảm với ánh sáng nên không sợ bóng tối, lại có hệ thống nên sống một mình cũng không thành vấn đề.
Nhưng mặc cho ai nửa đêm đột nhiên phát hiện một bóng hình vốn không thuộc về mình bên cạnh giường, lại là một kí©h thí©ɧ không tưởng.
Quý Dã cũng giống như vậy.
Anh nửa ngồi, thân hình mảnh khảnh hơi nghiêng về phía trước, lông mi hơi rũ xuống, giọng nói trầm thấp đè trong cổ họng.
Trong đêm tối nhìn không thấy ngón tay, anh ấn ngón tay lên ngực, cảm giác đau nhói từ tim truyền đến phổi.
Mái tóc đen mềm mại của thanh niên bị mồ hôi làm ướt, trên khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhu hiện lên vẻ đau khổ, ngay cả người đần độn cũng có thể phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Lục Chi Hoài cũng không hề trì độn.
Hắn đứng ở tại chỗ, trong nháy mắt chứng kiến
chuyện phát sinh, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng vốn là biểu tình mơ hồ mơ hồ vẻ chờ mong, lại cứng đờ trong chốc lát, sau đó trở nên vô thố.
Màn đêm dài vô tận đối với người lính nhân tạo không có gì đáng ngại, thậm chí nó không khác gì ban ngày, thị lực của hắn cho phép hắn nhìn rõ mọi thứ trong đêm.
Nhưng nhân loại không phải như vậy, đối với nhân loại mà nói, hắc ám là một loại hoàn cảnh đáng sợ.
Người xuất hiện trong bóng tối cũng vậy.
Thông tin này nhanh chóng được tìm kiếm trong thư viện thông minh, thông tin trong thư viện thông minh của siêu chiến binh là rất lớn, dữ liệu là vô tận.
Bởi vì là mới bắt đầu nghiên cứu, cho nên đối với nhân loại nhân tạo tân sinh còn chưa có ai có thể phân loại ra những vật liệu này, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình cùng bản năng từng chút từng chút tìm ra đáp án tốt nhất.
Giờ này khắc này, phát hiện mình có lỗi không thích hợp, Lục Chi Hoài thần sắc ngưng trọng một chút, hắn lui về phía sau một bước, khống chế mình kết nối với hệ thống trung tâm của căn phòng.
Nút bấm của đèn tự động bật lên mà không cần ai thao tác, khoảnh khắc ánh sáng chói lọi buông xuống, Lục Chi Hoài đã thốt ra một âm tiết ngắn và đặc trong cổ họng.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay phải lên, che ngũ quan quá mức ưu việt, lông mi rũ xuống, che khuất dung mạo chính mình.
Quý Dã sợ hắn.
Quý Dã không thể nhìn thấy hắn.
Bởi vì đọc ra cái tin tức này, ý nghĩ này theo bản năng hiện lên trong đầu, Lục Chi Hoài rũ mắt, môi nhấp chặt, hòa vào bóng đen nơi góc tường.
Là biểu hiện tự trách.
Ánh đèn mở ra sau, Quý Dã nhạy bén đọc ra suy nghĩ của hắn.
Anh nhìn người nhân tạo mặt mày rũ xuống, giật mình một chút, nhất thời không còn ý nghĩ trách móc gì nữa, chỉ có thể bất lực nhéo sống mũi.
Lục Chi Hoài đối với anh…… Hoặc là nói đúng thân thể này của anh, tốt đến quá mức.
Cũng là Quý Dã không lâu trước đây mới phát hiện.
Lúc đầu đối phương tỉnh lại, bởi vì khoảng cách là gần nhất, hai người tương tác sẽ càng nhiều, cho nên cái này không rõ ràng.
Cũng bởi vì đối phương hiển nhiên đối với toàn bộ thế giới đều không quen thuộc, khi đó, có người cùng hắn nói chuyện, liền sẽ nghi hoặc nhìn, tuy rằng đáp lại cũng không quá nhiều, nhưng cũng sẽ không khiến người ta để ý nhiều.
Nhưng về sau liền không giống vậy nữa.
Thời gian trôi qua, tính cách lạnh lùng của người đàn ông nhân tạo ngày càng lộ rõ, không ai để ý đến, người ghi âm vây quanh nói ba mươi câu, nhưng chỉ có thể nhận được một ánh mắt thờ ơ.
Tuy nhiên, năng lực chiến đấu của hắn thì vượt xa các bảng xếp hạng, lúc muốn đối hắn tiến hành thực nghiệm cùng kiểm tra đo lường, cho dù là thuốc mê tân tân tiến nhất, cũng không hề hiệu dụng.
Hắn không muốn làm thì không làm.
Nếu không phải họ không nhận ra rằng Quý Dã sau này phụ trách những thí nghiệm này, Lục Chi Hoài phối hợp với mình, thì họ sẽ rất khó tiếp tục thí nghiệm của mình.
Hắn không lắng nghe bất cứ ai, không quan tâm bất cứ ai nghĩ gì, hắn thậm chí không đáp lại bất cứ điều gì ngoại trừ Quý Dã.
Quý Dã không biết là tốt hay xấu, anh điều ra thế giới tuyến, phát hiện ra rằng trong tuyến thế giới ban đầu, người nhân tạo tuy rằng cũng thân cận Quý tiến sĩ, nhưng có vẻ như không phải vậy … quá nhiều.
Không biết trong đó đã xảy ra cái biến hóa gì, Quý Dã không có đáp án, cuối cùng chỉ coi như là biểu hiện của việc người nhân tạo không quen thuộc với thế giới.
“……” Xoa cái trán một chút, Quý Dã bình tĩnh lại trái tim đang cáu kỉnh của mình, nhưng đối mặt với vật thể hình người tự kỷ đứng trong góc, anh lại không thể tức giận.