Chương 23

Có người từng miêu tả rằng Quý Dã có dáng người mảnh khảnh, dung mạo trong sáng dịu dàng, cả người trông nhẹ nhàng tao nhã, giống như liễu xanh rủ xuống hồ.

Anh luôn khiến mọi người cảm thấy thoải mái.

Nhưng bây giờ anh đang cười, như thể anh đang lặng lẽ dẫn dắt ai đó làm điều gì đó xấu xa, và có chút ranh mãnh.

Anh đặt ngón tay lên môi, làm động tác im lặng, đối với Lục Chi Hoài chớp chớp mắt, nói: “Nếu không thoải mái, vậy thì chúng ta sẽ không tham gia cuộc họp hôm nay.”

Anh đưa Lục Chi Hoài rời khỏi chỗ làm.

Người đứng đầu quân đội ngang nhiên vắng mặt trong cuộc họp và biến mất, người phụ tá xin lỗi liên tục, thái độ cũng chỉ như vậy, nhưng mà không ai nói gì.

Vốn dĩ bọn họ mỗi ngày đều ra bên ngoài đấu tranh anh dũng, trở về sẽ bị thẩm vấn lung tung, lúc đầu còn không sao, nhưng số lần tăng lên, ai chịu nổi.

Huống chi, nhìn thái độ của bọn họ, đám già cao cao tại thượng này này bình thường đều làm khó tiến sĩ của bọn họ, huống chi là tướng quân, nhìn thấy bọn họ hắn liền tức giận.

Vuốt ve cánh tay lạnh băng bóng loáng, nhưng mà bề ngoài cùng từ trước không có gì khác với cánh tay trước đây của mình, Claire, cựu thiếu tướng và hiện là phụ tá của Quân đoàn cơ giới, khinh thường nghĩ.

Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy không ai đưa ra dị nghị, dứt khoát thu dọn đồ đạc của mình rồi đi, không chờ đợi gì nữa.

Cuối cùng, cuộc họp được tổ chức dưới hình thức video, được vuốt lông, Lục Chi Hoài không hề tỏ ra thiếu hợp tác, nhưng cũng không biểu hiện ra rất phối hợp, toàn bộ quá trình đều là ngồi, chỉ có một vẻ mặt duy nhất, ừ một tiếng.

Hắn lãnh đạm đã quen, những người khác cũng không thèm để ý.

Sau đó, hắn ở căn cứ nghỉ ngơi hồi lâu —— bởi vì trời đầy gió tuyết, mùa đông đã đến, vì dự trữ năng lượng, mùa này dị chủng không chỉ săn gϊếŧ nhân loại, mà còn bắt đầu săn bắn và gϊếŧ đồng loại của mình.

Điều này đã cho nhân loại một khoảnh khắc nghỉ ngơi.

Đã nhiều năm như vậy, nhưng năm nay lần đầu tiên căn cứ có một bầu không khí vui vẻ.

Bởi vì con người lần đầu tiên đánh bại các loài ngoại lai và vì tỷ lệ tử vong trong năm nay thấp chưa từng có, ngoài những vết thương chí mạng, hầu hết các vết thương bị nhiễm trùng hoặc những người đáng lẽ bị tàn tật đều có thể phục hồi nhờ công nghệ sinh học.

“Ăn tết?” Khi bảy tám nhóc con tròn vo từ nơi xa lăn lại đây, Quý Dã đang dựa vào gốc cây bồ công anh ngủ say.

Sau khi biến dị, gien của loài thực vật này có chức năng sưởi ấm và giữ ấm, giống như một em bé ủ ấm khổng lồ, trời lạnh có thể nằm trên đó ngủ rất thoải mái.

Bảy tám đứa nhóc con thuần thục tạo thành một vòng tròn xung quanh Quý Dã, chạm một cái, những cánh hoa bồ công anh màu trắng rơi xuống xào xạc, mềm mại và ấm áp, giống như tuyết ấm.

Những người lính dự bị chiến binh tương lai này đột nhiên trở nên phấn khích, lao vào đó, lăn lộn trong tuyết và hỏi Quý Dã người đang mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Tiến sĩ, ăn tết là cái gì nha.”

“Ăn tết?” Quý Dã vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt ướt dầm dề, lông mi cũng dính ướt, có vẻ có chút mờ mịt.

“Đúng rồi.” Nhóm nhãi con ríu rít, mồm năm miệng mười nói cho anh, “Ngài không biết sao, chúng con nghe các cô của đội y tế nói.”

“—— nếu là trước đây, nên ăn tết.”

Nếu là trước đây, nên ăn tết.

Nhưng ở thế giới mùa gió tuyết này không có năm mới, chỉ có dị chủng công kích người vô tận.

Quý Dã chống người trên mặt đất, cầm điện thoại lên xem ngày, quả nhiên là Tết Nguyên Đán, anh ngồi dậy, khóe môi vô thức cong lên.

“Lại đây.” Quý Dã ngồi dậy, kêu nhãi con đang vui vẻ trên nền tuyết, chờ khi chúng đến, anh nhìn chúng tròn xoe đôi mắt nhìn qua, lại nói, “Duỗi tay.”

Quý Dã rũ mặt mày, ngón tay sờ vào túi tiền, tìm tìm, lấy ra một nắm pha lê.

Cơ thể năng lượng còn lại sau cái chết của loài ngoại lai là tiền tệ mạnh nhất trong căn cứ, mua cái gì cũng được, mấy đứa nhóc này đến từ quân doanh, cuộc sống của chúng không tệ, nhưng ở dạng này, cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Quý Dã đếm đếm, chia đều những viên pha lê cho từng đôi bàn tay nhỏ và nói với chúng: “Tết Nguyên đán là thời điểm các con có thể nhận lì xì, các con cầm tiền, có thể mua những thứ mình thích.”

Còn lại hai viên pha lê, Quý Dã cất vào trong túi.

Từ xưa đến nay, đứa nhỏ nào nhận được tiền lì xì đều reo hò quơ chân múa tay, nhóm lựu đạn nhỏ cũng cao hứng đi về hướng khi nãy đến.

Quý Dã nhìn chăm chú vào bọn chúng rời đi, lại nhắm mắt lại ngủ, một lúc sau, phía trước truyền đến tiếng bước chân giẫm trên tuyết.

Quý Dã ngẩng đầu, trong khuỷu tay Lục Chi Hoài vắt áo khoác, đang cúi đầu nhìn anh, thân hình cao lớn đổ bóng xuống, một đóa bồ công anh nhỏ rơi trên đôi lông mày hờ hững của hắn.

Quý Dã cũng không nhịn được cười, ra hiệu hắn đi tới, đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mí mắt của hắn, vô ý chạm phải một cái nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt hắn.

Vai anh chợt chùng xuống, giây tiếp theo, Quý Dã cũng bị áo khoác ôm vào lòng, sau khi quen dần, anh cụp mắt xuống, không kháng cự, dùng ngón tay lần mò trong túi, tìm được hai viên pha lê cùng hai viên kẹo.

Quý Dã bóc vỏ kẹo, đút một viên, phần còn lại bỏ phần còn lại vào túi của quân đoàn trưởng khuynh hướng cảm xúc lãnh ngạnh.

Ngón tay anh chạm vào cảm thấy rất ấm, Quý Dã cong mắt, lộ vẻ rất vui vẻ nói: “Chúc mừng năm mới A Hoài, đây là tiền lì xì.”

Lục Chi Hoài liếʍ liếʍ viên kẹo trên đầu lưỡi, ôm Quý Dã, hơn nửa ngày không nhúc nhích.

Trái tim hắn bắt đầu đau trở lại. Hắn không nói cho Quý Dã, không biết vì cái gì, tần suất trái tim hắn đau càng ngày càng cao, có chút mất khống chế.