Quý Dã có chút không phản ứng kịp.
Đầu óc anh ong ong, những hình ảnh lốm đốm hiện ra trong tầm nhìn của anh, cảm giác lạnh buốt khi chạm vào những chiếc cúc áo bên cạnh má anh nhắc nhở anh rằng anh thực sự đang được ôm trong vòng tay của ai đó.
Hừm….. Vẫn là có điểm ngoài ý muốn.
Trong ký ức hiện có, ngoài việc được người lớn ôm khi còn nhỏ, Quý Dã hiếm khi… gần gũi với người khác như vậy.
Nhưng không ghét thì không sao, trong thế giới xa lạ và vô danh này, Quý Dã cũng biết rằng mình đang ở bên cạnh người mình tin tưởng nhất.
Nhưng ôm lâu như vậy…sẽ mệt đi.
Vừa tiến vào thế giới, hệ thống đã sửa đổi bề ngoài Quý tiến sĩ theo diện mạo của anh trong thế giới thực. Với chiều cao gần 1m8, dù có thân hình cân đối nhưng cũng không hề nhẹ cân.
Quý Dã vẫn còn mê muội, quên mất rằng những người xung quanh mình đều là những siêu chiến binh với kỹ năng mạnh mẽ, chỉ cảm thấy khả năng giây tiếp theo liền sẽ đem con mèo của mình có thể sẽ kiệt sức mất.
“Để tôi xuống dưới đi.” Sờ đầu mèo coi như khen thưởng, cảm giác sờ cùng ký ức tựa hồ có điểm khác biệt, nhưng Quý Dã không có phản ứng lại, theo bản năng nói, “Chai Coca.”
Chai Coca là tên con mèo của Quý Dã, bởi vì đối phương đặc biệt thích giẫm lên chai Coca, bất kể sáng hay tối, làm không biết mệt, cũng không chậm trễ.
Quý Dã tin tưởng anh kêu chính là Lục Chi Hoài, không phải Chai Coca.
Nhưng nhiệt độ đóng băng trong không khí cho anh biết có điều gì đó không ổn.
Biểu tình Quý Dã trong nháy mắt đình trệ, anh có chút cứng ngắc, sau khi ý thức được điều gì, anh hít một hơi, dừng một chút, sau đó xoa xoa trán.
Quý Dã cũng nghiêm túc sắp xếp lại suy nghĩ của mình, một lúc sau khi xác định chắc chắn không có vấn đề gì, anh mới chọn tiếp tục kêu Lục Chi Hoài.
Anh mở miệng: “Chai Coca, đừng giận.”
“……” Xong rồi nha huynh đệ.
Cho dù là Quý Dã, một bậc thầy trong việc liếʍ mèo, cũng không khỏi cứng đờ trong một lúc, bất kể là biểu cảm hay động tác.
“Nếu tôi nói tôi không có ý đó…” Quý Dã có ý đồ giải thích.
Rốt cuộc, qua quan sát, anh thấy rằng hai con mèo của anh cực kỳ hay ghen với nhau, lại còn rất nóng tính.
Ban đầu chúng được nuôi từng con một nên không rõ ràng lắm.
Nhưng cơn chóng mặt đột ngột này đã khiến Quý Dã mắc phải sai lầm không thể sửa chữa, chưa kể Quý Dã trong lúc nhất thời còn không giải thích được tại sao lại gọi tên mèo con trước một thân hình cao lớn thẳng tắp này.
…… Giống như có chỗ nào không đúng.
Quý Dã cố gắng hết sức để rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu, mím môi yên lặng nói: “A Hoài, tôi nghĩ tôi có thể giải thích một chút.”
Lúc này đây, Quý · tra nam · Dã sắp lật xe cuối cùng đã gọi đúng tên nhân vật chính, nhưng trong không khí đình trệ băng cũng không có dấu vết tan rã.
“……” Rõ ràng bầu không khí không đúng lắm, Quý Dã quay đầu, lựa chọn không nhìn cảnh tượng ngột ngạt phía trên đầu mình, thật lâu sau, một giọng nói trầm lạnh từ không trung truyền đến, “Được.”
Được rồi… Đại khái chính là muốn nghe ý giải thích như vậy đi.
Quý Dã cũng nhìn đi chỗ khác, nhạy bén bỏ qua danh tính của Chai Coca … Với khả năng tính toán siêu phàm của Lục Chi Hoài , dễ dàng biết rằng cái tên mà anh kêu lên trong tiềm thức rất có thể bị đánh đồng với chính mình.
Quý Dã cũng không thể giải thích tại sao anh lại liên kết một siêu chiến binh với sức mạnh chiến đấu bùng nổ với con mèo thích giẫm lên chai của mình.
Cho nên vẫn là không giải thích thôi.
Ho nhẹ một chút, Quý Dã sắp xếp lại suy nghĩ của mình, gạch bỏ lai lịch của Chai Coca rồi nghiêm túc nói: “Xin lỗi, A Hoài, vì vừa rồi tôi bị đau đầu nên vô tình gọi nhầm”
Là nhân viên nghiên cứu, thể chất của Quý Dã chỉ ở mức bình thường, các chỉ số khác cũng rất trung bình.
Trong mắt một siêu chiến binh như Lục Chi Hoài, làn da của anh có thể còn mềm mại hơn cả tuyết từ trên trời rơi xuống.
Sử dụng cơn đau đầu như một cái cớ thực sự có ý nghĩa theo logic của Lục Chi Hoài.
Quý Dã cũng biết rất rõ về Lục Chi Hoài, biết rằng đối với hắn, những phán đoán về mọi thứ thực chất là kết quả tính toán của cơ sở dữ liệu nội bộ của hắn.
Quý Dã thậm chí có thể đoán được kết quả tính toán trong cơ sở dữ liệu của hắn là cái gì, nếu không sai thì là chứng rối loạn tâm thần do hậu quả của vụ nổ gây ra.
Sự thật đúng là như vậy, Lục Chi Hoài thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng Quý Dã gọi sai tên của hắn. Bản thân điều này đã không dễ chịu đối với người nhân tạo.
Hắn thậm chí ý thức được, hắn muốn kỳ thật cũng không phải là câu trả lời cho chính câu hỏi đó.