Trong căn cứ lắp ráp ngẫu hứng sau cơn bão tuyết, người của Quý tiến sĩ không có khả năng hoàn toàn một lòng cùng anh.
Quý Dã đều biết.
Nhưng anh thật sự không nghĩ tới, đối phương lại là một người cô đơn lẻ loi như vậy —— kỳ thật cũng không thể nói như vậy, như vậy xem ra, còn có người cùng anh một chiến tuyến.
Ngoài tên ngốc hình người tỏ ra nghi ngờ trước mặt anh, bình tĩnh thu tay áo lại, vẻ mặt lãnh đạm như không liên quan gì đến hắn, còn có một người khác âm thầm kể hết mọi chuyện cho anh.
Nếu không anh không có khả năng nhìn thấy đống lỗ kim này.
Quý Dã xoa xoa trán, trên khuôn mặt luôn luôn ấm áp mềm mại hiện lên một vẻ khó chịu, nhất thời cảm thấy hơi đau.
–
Khác với việc vô cùng lãnh đạm và thờ ơ với những vết thương trên người, thờ ơ bất đồng, sau khi nhận ra Quý Dã không được khỏe, phản ứng của Lục Chi Hoài khá nhanh nhạy.
Hắn là một người lính nhân tạo, được cấy ghép gen tự nhiên với một kế hoạch giải cứu đỉnh cao.
Hắn đỡ Quý Dã ngồi xuống, vươn tay, sau đó chạm vào ngón tay bị thanh niên không lưu tình chút nào xoá sạch.
Quý Dã không cho hắn đυ.ng vào, mím môi hỏi hắn: “Đứng lên, ngươi nghĩ một chút, vết thương này là chuyện như thế nào, có người bắt ngươi làm thực nghiệm, vì cái gì không nói.”
Giọng điệu của anh khẳng định, gần như trong nháy mắt có thể đoán được hết thảy diễn biến của sự việc, trên khuôn mặt luôn luôn ôn hòa của người thanh niên hiện rõ vẻ tức giận, chứng tỏ tâm tình anh cực kỳ không tốt.
Quý Dã sinh khí, bởi vì anh thực bênh vực người mình.
Nếu là ngày đầu tiên gặp được Lục Chi Hoài, anh có lẽ sẽ đồng tình với anh, cũng sẽ dò hỏi anh cần trợ giúp hay không, mà sẽ không can thiệp quyết định của hắn.
Nhưng anh không phải, đây là con mèo lớn luôn ở bên cạnh anh từ lúc hắn mở mắt ra, nghe anh kể chuyện xưa kỳ
quái nhiều ngày hắn cũng không có không kiên nhẫn
Hắn là mục tiêu của nhiệm vụ, nhưng Quý Dã cũng không phải là không có tình cảm.
Hệ thống vẫn luôn kiểm tra đo lường nhiệm vụ, nhìn đến nơi này, anh đột nhiên thở dài.
『 Quý Dã, nhiệm vụ của anh sắp muốn thất bại rồi. 』 hắn nói. Đây là nhắc nhở, nhưng cũng là sự thiếu kiên nhẫn sau thất bại khác.
Hắn thậm chí còn quyết định cởi trói cho Quý Dã sau khi rời khỏi nhiệm vụ này, tùy ý anh tự sinh tự diệt, đối tượng nhiệm vụ này … Thật sự là quá không xong.
『 vì cái gì? 』 Quý Dã không rõ nguyên do, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Nhưng hệ thống không có hé răng, cũng không có nói cho anh.
Hắn nghĩ, làm sao người thực hiện nhiệm vụ có thể có cảm giác thực sự đối với mục tiêu nhiệm vụ chứ, anh sẽ thất bại, cảm xúc thực của anh sẽ ảnh hưởng đến tất cả các phán đoán của anh trong nhiệm vụ ảo.
Quý Dã cũng không biết hệ thống có ý tứ gì, cũng không quá để ý, vì thói quen sinh hoạt của bản thân, cho nên Quý Dã cũng thích sống cho hiện tại hơn là mỗi ngày nghĩ về tương lai.
Mọi chuyện xảy ra lúc này đều là thật, cảm xúc mang đến cho anh cũng là thật, thế giới tuy là ảo nhưng anh không vì lý do này mà đưa ra những phản ứng sai lầm.
Anh nhìn Lục Chi Hoài, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại, dù sao thì bảo vệ và đau lòng đã lấn át những cảm xúc khác, sau khi suy nghĩ, anh nghiêm túc nói: “Nói đi, là ai làm, sau này lại tìm tính sổ cho cậu.”
Sau này lại tìm tính sổ cho cậu.
Giọng điệu quá gần gũi, rất thân thiết, giống như một người anh lớn giúp đám trẻ con trong sân vườn.
Trái tim Lục Chi Hoài lại bắt đầu đau, nhưng không rõ nguyên nhân, còn có một chút tê mỏi cảm.
Hắn rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Quý Dã.”
“Hả?” Quý Dã ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trong sáng ôn hòa, nhưng trong biểu cảm lại có một tia suy nghĩ — hình như tiến sĩ của hắn giống như đang suy tư làm sao người của anh lại tạo những lỗ kim này.
Lục Chi Hoài đột nhiên nhớ nữ nghiên cứu viên hấp tấp đó.
Cô nhìn vào hắn trong ánh mắt có một loại một cảm xúc không thể giải thích được cùng sợ hãi, Lục Chi Hoài nhớ rằng cô là người đã nhắc nhở Quý Dã, hắn rất nguy hiểm.
Bây giờ cô dường như cũng đang nhắc nhở Quý Dã cái gì đó, chỉ là Lục Chi Hoài còn không hiểu cảm xúc con người lắm, không biết hậu quả của việc cô làm như vậy.
Hiện tại hắn minh bạch.
—— nữ nghiên cứu viên kia, cô là cố ý, cô vốn không phải tính cách lỗ mãng như vậy, cô cũng căn bản sẽ không quên sau khi thực nghiệm hẳn nên bôi thuốc loại bỏ vết sẹo cùng nhanh chóng phát triển cơ bắp.
Cô là cố ý làm như vậy.
Cô ấy nhìn thấy làn da sinh học của hắn bị cắt từng tấc nhỏ, nén đến vĩ độ phân tử, các ống thịt và máu được lấy ra, bọn họ lấy danh nghĩa, Quý Dã nghiên cứu trình tự gien của hắn.
Sau đó lại làm cho làn da của hắn bị nước thuốc nhanh chóng ủ chín, làm hết thảy trở nên bình tĩnh không gợn sóng.
Cô nhìn thấy số liệu hỗn loạn của hắn, từ trường quấy nhiễu, kịch liệt thống khổ, mắt xám lãnh đạm, không có biểu tình phân tán tư duy gì, ở bất luận trường hợp nào dưới tên cùng nét bút của Quý Dã.
Hắn viết hơn 900 nét. Những người khác trong phòng thí nghiệm đều cảm thấy hắn không hiểu, cười nhạo hắn: “Người nhân tạo vì sao lại dính tiến sĩ của chúng ta như vậy, hắn muốn làm gì? Sẽ không đối với tiến sĩ có cái suy nghĩ gì đi?”
“Mặc kệ nó, xem nó nghe lời như vậy kìa.”
Chỉ có cô không có cười nhạo hắn.
Cô nhìn hắn, giống như biết Quý Dã sẽ đau lòng.