Chương 4

14

“Cháu bị sao vậy?” Người tài xế hỏi tôi.

Giọng nói của ông ta vẫn khàn khàn. Đó là âm thanh bị bào mòn bởi thuốc lá và rượu bia quanh năm suốt tháng.

Các bạn cùng lớp cũng liên tục gọi tên tôi qua điện thoại.

Tôi lấy lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì, cháu chỉ hơi chóng mặt thôi. Có thể là do bị hạ đường huyết.”

Người lái xe không nói chuyện nữa, bàn tay của ông ta mò mẫm bên cạnh chỗ ngồi của mình.

Một lát sau, ông ta lấy ra một hộp kẹo kỳ lạ.

“Kẹo đây, mời cháu.”

Đây là một hộp kẹo màu trắng được đóng gói bằng tiếng Anh.

Tôi không dám ăn, cũng không dám không ăn.

Tôi mở gói ra, lại có một dòng ghi chú bên trong.

[Nhìn xuống dưới chân!!!]

15

E là tôi đang gặp nạn rồi!

Tôi nắm chặt điện thoại di động, buộc bản thân mình bình tĩnh lại, sử dụng giọng điệu thoải mái nhất có thể, cầu cứu các bạn học.

“Gần đây tớ rất thích “Tiếng hét” của Edward Monk.”

“Cậu đã xem qua bức họa kia chưa? Tớ cảm thấy nó giống với tình huống hiện tại của tớ, cực kì giống luôn. Tớ cũng giống như nhân vật chính trong bức tranh đó, ở bên bờ vực của sự sụp đổ.”

“Bây giờ tớ cũng đang ở trên một cây cầu, nhưng nó không phải trong trung tâm thành phố.

Cây cầu này tớ chưa đi qua bao giờ, nó hơi cũ, có thể đã bị bỏ hoang trong nhiều năm.

Tớ nghĩ rằng nó nên được đặt tại văn phòng của Cục công an thành phố ở hướng tây bắc. Các cậu biết dòng sông kia phía tây bắc đúng không?”

Các bạn cùng lớp của tôi nghe không hiểu.

“Cầu gì? Sông nào? Cậu nhìn bảng chỉ dẫn xem, có phải xe của cậu đang đi chệch hướng không?”

Tất nhiên là chiếc xe đã đi chệch hướng.

Nhưng nếu người lái xe thực sự là kẻ g.i.ế.t người. Liệu ông ta có thay đổi tuyến đường để quay lại vì những lời miêu tả chi tiết vừa rồi của tôi hay không?

Sẽ không.

Ông ta sẽ chỉ g.i.ế.t tôi.

Ngay sau đó, trên điện thoại bắt đầu xuất hiện tiếng âm thanh lộn xộn.

Lúc đầu, tôi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói nghi ngờ của các bạn học.

Sau đó, không còn nữa.

Chỉ có sự lặp lại máy móc của AI:

[Nhìn xuống dưới chân!!!]

[Nhìn xuống dưới chân!!!]

Mọi thứ xung quay đều bắt tôi phải nhìn xuống dưới.

Tôi biết, tôi không thoát được rồi.

Tôi lấy hết can đảm và nhìn xuống.

Có thể đó là một cái đầu.

Có thể đó là một cánh tay hay chân bị gãy.

Có thể đó là bộ quần áo dính đẫm máu.