Chương 5

Tôi trở về nói với ba người trong ký túc xá những gì tôi thấy .

" Cô ấy là cố vấn chứ không phải giám thị ký túc xá . Tại sao cô ấy lại đến kiểm tra phòng của chúng ta !!? " Nhã Sĩ hỏi .

Tôi nói : " Tôi nghĩ cô ta muốn nhân cơ hội này để làm cho chúng ta mắc lỗi . Vì cô ta không phải là người giám sát ký túc xá và nếu chúng ta mở cửa cho cổ, chúng ta sẽ phạm lỗi và bị trừng phạt . "

Ngọc Yến: " Thật là quỷ quyệt ! Nếu có cơ hội, tôi thực sự mún đánh cô ta một trận tơi bời !

" Cậu... Cậu không thể đánh bại cô ấy đâu ." Mạnh Thanh vẫn còn bị sốc .

" Tại sao !? " Ngọc Yến hỏi .

Mạnh Thanh: " Có giòi, và những viên ngọc đổi từ đỏ sang tím . Theo ghi chép của gia đình họ Mao của chúng tôi, cố vấn nên là... "

"Cái gì vậy ? " ba người chúng tôi đồng thời hỏi .

Mạnh Thanh đáp: " Thây ma . "

Nghe thấy thế, chúng tôi không thể không nuốt một ngụm nước bọt.

Ngọc Yến : " Người giám sát là một ma cà rồng phương Tây, và người cố vấn là một thây ma, chúng ta chẳng thể làm gì được. "

""Mạnh Thanh, cậu là hậu duệ của gia đình Mao, cậu có cách nào để đối phó với những con quỷ và yêu ma này, phải không ? " Tôi hỏi .

Mạnh Thanh cuối đầu và nói : " Bởi vì... bởi vì từ nhỏ tôi rất sợ ma nên tôi không nghiêm túc học hỏi từ cha mình . Tôi chỉ học được hai mẹo, một là viết ký hiệu, và cái kia..."

Mạnh Thanh chưa kịp nói xong, Nhã Sĩ đã cắt ngang :" Thật là một tên vô dụng ! Nếu có thể kêu cứu, tôi nhất định sẽ để chú tôi quét sạch ngôi trường quái quỷ này! "

Tôi : " Thật không may nếu không..."

"Này cậu ! " Nhã Sĩ nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Ngọc Yến :" Đừng tranh cãi nữa, chúng ta đi ký túc xá ở tòa nhà đối diện nhìn một chút đi, có lẽ còn có người sống sót."

Nhã Sĩ lườm cô ấy : " Đi đến tòa nhà đối diện ? Cô thật ngu ngốc, Yến ạ. Có rất nhiều quy tắc . Chúng ta có thể đi đời chỉ trong một phút nếu chúng ta bước ra khỏi ký túc xá này . Nếu cậu muốn chết thì cứ việc, đằng đây không muốn ! "

Sau khi nói xong, Nhã Sĩ liền trở lại

giường của mình.

Mặc dù lời nói của cô ấy nghe có vẻ ích kỷ nhưng đó là sự thật.

Tuy nhiên, không lâu sau, bên ngoài hành lang truyền đến một loạt tiếng động lạ .

"Âm thanh quái gì vậy? " Nhã Sĩ lên tiếng trước .

Tôi lắng nghe cẩn thận, đầu tiên có tiếng " Ding Ling Ding Ling ", sau đó có một số âm thanh tương tự như tiếng bước chân, và âm thanh đó dường như phát ra từ đầu kia của hành lang .

" Nghe như tiếng chuông đồng . " Mạnh Thanh nói .

Vì vậy, tôi ra khỏi giường và sử dụng chiếc gậy tự sướиɠ vừa rồi để giữ chiếc gương và lặng lẽ dán nó ra khỏi cửa .

Ở đầu hành lang bên kia, khi chuông reo, tôi nhìn thấy một vài người trong bộ quân phục dài màu xanh đậm và lông vũ đang đi về phía ký túc xá của chúng tôi.

Lúc này, tôi choáng váng .

" Mạnh Thanh, những thứ này… những thứ này không thể là... " Nhã Sĩ hỏi .

Mạnh Thanh run rẩy nhìn chiếc vòng cổ của cô, rồi mắt cô mở to vì viên ngọc chuyển sang màu đen .

"Màu đen tượng trưng cho cái gì ? " Tôi vội vàng hỏi .

"Là... Zombie!"

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, cả ba chúng tôi đều tái mặt vì sợ hãi .

"Này này, Mạnh Thanh, đừng đùa như vậy . " Nhã Sĩ run lên.

Tôi : " Ma cà rồng và thây ma đã xuất hiện đến bây giờ cậu vẫn còn không tin sao !?"

" Vậy...vậy thì chúng ta nên làm gì..."

Qua gương, chúng tôi thấy những thây ma thời nhà Thanh dừng lại trước ký túc xá của chúng tôi, dùng mũi đánh hơi thứ gì đó xung quanh .

Giây tiếp theo chúng lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn .

"Nín thở, nhanh lên !"

Ngay khi Mạnh Thanh nói, bốn người chúng tôi theo bản năng nín thở .

Tôi đã từng xem cảnh này trong các bộ phim truyền hình trước đây, nhưng tôi không ngờ nó lại xảy ra với mình hôm nay.

Nhưng lũ thây ma kia vẫn rình mò ngoài cửa, đứng yên .

Lúc này, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Nhã Sĩ đỏ bừng vì kìm nén, và tôi cũng cảm thấy mình sắp tắt thở.

May mắn thay, vào lúc này, những thây ma kia tựa hồ không nhìn ra cái gì, đột nhiên quay người, đổi hướng sang cầu thang.

Lúc này, chúng tôi đã hết hơi và mồ hôi đầm đìa .

Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy những thây ma đang nhảy về phía ngọn đồi phía sau trường học .

Trường học chưa chính thức bắt đầu mà chúng tôi đã gặp rất nhiều điều kỳ lạ, tôi thậm chí không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai .

Nhã Sĩ đề nghị sáng sớm mai chúng ta rời trường bằng cửa sau, ký túc xá của chúng ta rất gần cửa sau, cho nên chúng ta có cơ hội thành công rất lớn .

Chúng tôi đã đồng ý. Dù sao tính mạng cũng là điều quan trọng nhất. Ấy thế nhưng mọi việc có vẻ không thuận lợi như thế....