Chương 21

Sau khi nhảy xuống miệng giếng, một luồng sáng trắng lập tức cuốn bốn người chúng tôi đi.

Một lúc sau, tôi mở mắt ra và thấy chúng tôi đang ở trong sân.

Lúc này, Nhã Sĩ kêu lên: "Đây... Đây là nhà cũ của tớ."

Tôi: "Nhà cũ của cậu? Nhưng còn tớ thì sao..."

Tại sao tôi cũng có cảm giác rất quen thuộc?

Lời còn chưa dứt, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Mọi người cuối cùng cũng đến rồi."

Sau đó, một người phụ nữ bước ra khỏi nhà. "Chị!" Nhã Sĩ hưng phấn lao tới ôm lấy cô gái.

Bởi vì người phụ nữ này thực sự là chị gái đã chết của cô ấy.

"Nhã Sĩ , không ngờ lại gặp lại em." Chị ấy dịu dàng vuốt ve cô ấy.

Tôi: “Nếu em không nhầm thì những luật chơi ẩn đó là do chị đặt ra phải không chị?”

Cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì chị biết, với trí thông minh của em, Tiểu Lôi, em nhất định sẽ phát hiện ra. Quả nhiên, em không có làm chị thất vọng.”

Nghe thấy biệt danh này, Nhã Sĩ rất ngạc nhiên: "Hạo Vân... cô ấy là Tiểu Lôi à?"

Tôi có vẻ bối rối.

Chị ấy cười nói: "Đúng vậy, em ấy là Tiểu Lôi cùng em chơi đùa lúc nhỏ, chính là người năm đó cứu ngươi."

Nhã Sĩ mở to mắt nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.

Tôi: "Nhưng tại sao em không thể nhớ được gì cả?"

"Chuyện dài lắm, đọc xong sẽ hiểu."

Lời vừa dứt, chị ấy vẫy tay phải, sau đó hết hình ảnh này đến hình ảnh khác bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.

Hóa ra tôi và Nhã Sĩ sống ở cùng một ngôi làng hơn mười năm trước, chúng tôi có mối quan hệ tốt và thường xuyên chơi đùa cùng nhau.

Vì tôi thích nụ hoa nên cô ấy đặt cho tôi biệt danh là Tiểu Lôi.

Lúc đó chúng tôi vô tư và hạnh phúc.

Tuy nhiên, ngôi làng của chúng tôi sau đó đã bị tập đoàn Vương trong thành phố chiếm giữ và bên kia muốn phá bỏ nó và xây dựng lại thành một trường đại học.

Nhưng phần lớn dân làng không muốn dọn đi nên kế hoạch phá dỡ đã thất bại. Các thành viên của nhóm Vương đã nhiều lần cử người quấy rối dân làng, với ý định khiến họ phải rút lui bất chấp khó khăn.

Dân làng đã trực tiếp đối đầu với họ và nhiều lần xua đuổi người của họ. Kết quả là hai bên bắt đầu tích tụ hiềm khích.

Để có được miếng mỡ này, đại diện tập đoàn Vương đã bí mật cấu kết với giám đốc an ninh của làng lúc đó, yêu cầu ông ta tìm cách xua đuổi dân làng.

Nói chỉ cần làm xong việc sẽ có phần thưởng rất lớn dành cho hắn.

Tục ngữ nói, tiền ma ma nghiền nát, hắn đồng ý, an ninh giám đốc chính là Trình Thiên Nghiệp.

Tuy nhiên, Nhã Nam, lúc đó mới trở thành phóng viên, đã vô tình phát hiện ra sự việc này và đã chụp ảnh, ghi âm toàn bộ chuyện này.

Nhã Nam là chị gái ruột của Nhã Sĩ.

NHã Nam lấy bằng chứng và trực tiếp đến gặp Vương MInh, định dùng điều này để khiến anh ta bỏ cuộc.

Mà Vương MInhcũng tại chỗ đồng ý với cô ấy, hắn sẽ không giúp đỡ tập đoàn Vương.

Khi đó, Nhã Nam đã tin rằng đó là sự thật. Giữa đêm tối và lộng gió, ngôi làng bất ngờ bốc cháy.

Thật trùng hợp, không chỉ một số lối vào và lối ra trong làng bị chặn bằng vật nặng mà nguồn nước cũng bị cắt mà không rõ lý do.

Tối hôm đó, bố mẹ tôi phải làm ca đêm nên tôi đến nhà chị em TRiệu qua đêm như thường lệ. Chị Nhã NAm đưa tôi và Nhã Sĩ đi tìm cách trốn thoát.

Không ngờ, một nhà kho gỗ đang bốc cháy bất ngờ đổ sập trên đường đi.

Nhã Nam đã dùng thân mình chặn nhà kho gỗ để cứu chúng tôi.

Nhưng nhà kho gỗ quá nặng, chân trái của Nhã Sĩ bị dập nát, cô bất tỉnh tại chỗ vì đau đớn.

Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để kéo Nhã Sĩ ra ngoài nhưng khi quay lại để giải cứu chị Nhã Nam, tôi phát hiện ra rằng cơ thể của chị ấy đã bị nhiều cây tre đâm thủng.

Trước khi chết, chị Nhã Nam đã nói cho tôi một bí mật.

Hóa ra trước khi trốn thoát, cô ấy đã ném một chiếc hộp chống nước xuống giếng sau nhà, trong chiếc hộp đó có chứa bằng chứng phạm tội về việc Trình Thiên Nghiệp thông đồng với tập đoàn Vương.

Sau đó, tôi cõng Nhã Sĩ đang bất tỉnh trên lưng và cố gắng hết sức để trốn thoát.

Nhưng sau đó ngọn lửa ngày càng lớn hơn, 1 mảnh tường rớt xuống va trúng tôi nên tôi đã bất tỉnh.

Vào thời điểm quan trọng, lính cứu hỏa đã lao vào giải cứu tôi và Nhã Sĩ.

Lúc này màn hình cũng kết thúc tại đây.