Chương 34: Giao Tiếp Không Hề Dễ Dàng

Giám đốc Lưu hiển nhiên có chút thiếu kiên nhẫn.

"Cho nên ý của anh là quần áo bảo hộ ở Lò mổ số 8 cần phải thay thường xuyên, nếu không sẽ có mùi hôi?"

Chu Bạch gật đầu: "Thật sự rất hôi!"

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lần nữa bất đắc dĩ nhướng mày, để anh tới làm công, không phải tới để chỉ đạo.

Giám đốc Lưu hung hăng cầm cây bút lên, đập mạnh xuống tờ giấy.

"Tốt, tốt. Tôi đã ghi lại tất cả những ý kiến

mà anh nêu ra ngày hôm nay, còn vấn đề nào nữa không?"

Khán giả hoàn toàn có thể cảm nhận được khi anh ta nói còn nghiến răng ken két, lực mạnh gần như xuyên thủng tờ giấy khi anh ta viết.

Chu Bạch lắc đầu.

"Hết rồi ạ."

Giám đốc Lưu nói: “Vậy anh có thể ra ngoài.”

Chu Bạch "Ồ" một tiếng, ánh mắt lướt qua vết thương mới trên cánh tay của giám đốc hiện trường. Sau đó hắn quay người rời khỏi phòng giám đốc.

Nhìn thấy Chu Bạch cứ như vậy rời đi, khán giả Đại Hạ Quốc cảm thấy có chút oán hận.

—— "Lần này Chu Bạch chưa từng biết cách giao tiếp sao? Tại sao ngày hôm nay đi làm lại đưa ra đề nghị như vậy với sếp chứ?"

——“Nhìn Thiên Tuyển Giả của xứ sở Sakura trở thành tiểu đệ giỏi chưa kìa. "

——"Vừa rồi ta xấu hổ đến mức muốn đập đầu vô gối chết tốt á."

—— "Hay là để chuyên gia của chúng ta dạy Chu Bạch một ít kinh nghiệm giao tiếp nhỉ?"

Tuy nhiên, khán giả ở Đại Hạ Quốc không biết Giám đốc Lưu đã lấy ra một mẫu đơn từ ngăn kéo sau khi Chu Bạch rời đi.

Bên cạnh tên Chu Bạch, anh đánh dấu và đặt biểu mẫu trở lại vị trí ban đầu. Đương nhiên, Chu Bạch cũng không biết chuyện này.

Chu Bạch ra khỏi phòng giám đốc hiện trường, liền quay lại phòng gác cổng. Mười một giờ trưa, hắn đóng cửa lại và khóa cửa lại.

Ở phó bản này, vì lý do công việc nên lịch trình của mọi người cần phải đảo ngược ngày đêm.



Một số Thiên Tuyển Giả gặp khó khăn trong việc thích nghi với việc ngủ vào ban ngày và không thể ngủ được khi đến giờ nghỉ ngơi.

Chu Bạch thích nghi rất tốt.

Cửa vừa đóng lại, đắp chăn lên là hắn lập tức chìm vào giấc ngủ. Khả năng thích ứng của hắn khiến khán giả có chút ghen tị.

Đúng rồi, ai lại không muốn có siêu năng lực chìm vào giấc ngủ?

Những người luôn bị mất ngủ thực sự rất hâm mộ.

Chu Bạch ngủ ngon.

10 giờ tối, hắn bị đồng hồ báo thức đánh thức đúng giờ. Duỗi người, hắn hăng hái nhặt chìa khóa và chuẩn bị bắt đầu công việc của mình.

Lò mổ vào ban đêm yên tĩnh.

Xung quanh không có ánh đèn, Chu Bạch đi đến đâu đều phải bật đèn trong bóng tối.

Vì vậy, khi Chu Bạch kiểm tra từng phòng, toàn bộ lò mổ cũng theo bước chân của hắn, từng cái một trở nên sáng sủa hơn.

Đang muốn đi tới phòng giám đốc, Chu Bạch lại nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh nghèn nghẹn.

Chu Bạch nghĩ tới vết thương mới hôm đó nhìn thấy trên cánh tay giám đốc Lưu.

Hắn không khỏi cau mày. Đây không phải là trừng phạt nhân viên sao?

Ngày mai đến phòng giám đốc xem trên cánh tay anh ấy có vết thương nào mới không, chắc chắn sẽ biết câu trả lời.

Chu Bạch ghi nhớ quy tắc, xoay người rời đi ngược hướng phòng giám đốc.

Khi hắn đang đi dọc lối đi dài của lò mổ, hắn lại nhìn thấy cánh cửa màu đỏ trước mặt.

Tuy nhiên, vị trí của cánh cửa màu đỏ lần này khác với lần trước. Có vẻ như cánh cửa này sẽ không xuất hiện ở cùng một nơi.

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Khán giả sợ hãi nhìn Chu Bạch, cầu nguyện Chu Bạch đừng đi ngang qua. Cánh cửa màu đỏ này quá nguy hiểm, hôm qua nói chuyện với nó không có chuyện gì xảy ra, không có nghĩa là hôm nay sẽ ổn.



Hơn nữa, người ở trong cửa hiển nhiên đều có ý đồ đối với Thiên Tuyển Giả. Cho nên khán giả đương nhiên hy vọng Chu Bạch có thể bình an vô sự, không tiếp cận cánh cửa này nữa.

Tuy nhiên, kết quả vẫn khiến họ thất vọng.

Chu Bạch trong màn hình đã bước tới cánh cửa màu đỏ.

"Thế nào rồi? Ngươi có muốn thỏa thuận với ta không?"

Người trong cửa nói lời này có ý là biết người tới là Chu Bạch, đặc biệt đến để đợi hắn.

Chu Bạch nhướng mày, không còn khẩn trương như hôm qua khi nhìn thấy cánh cửa này nữa.

"Tất nhiên là không. Những gì ngươi nói không đúng."

"Sao không đúng được? Làm sao có thể?"

Người ở trong cửa hiển nhiên có chút kích động. Chu Bạch nhếch mép.

"Không phải ngươi bảo ta thấy chiếc xe tải thứ hai chở lợn sao? Không có chiếc xe tải thứ hai nào cả."

"Đêm qua không có chiếc xe tải thứ hai chở lợn hả? Làm sao có thể như vậy được chớ? Chẳng lẽ "thế giới bên kia" ăn mòn chậm lại trong thời gian ta bị nhốt sao?"

Lời nói của người đứng sau cánh cửa trở nên im lặng một chút, như đang nói với chính mình nhưng Chu Bạch vẫn nghe được lời y nói. Theo lời của y hắn đã nắm bắt được thông tin quan trọng.

"Thế giới bên kia?"

Đây có phải là nguồn gây ô nhiễm ở các lò mổ?

Người ở trong cửa nhận ra mình đã phạm sai lầm, nhanh chóng phủ nhận: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

Tuy nhiên, thái độ phủ nhận vội vàng của y lại khiến Chu Bạch càng thêm nghi ngờ.

Chu Bạch mỉm cười, giả vờ rời đi.

"Được rồi, ta không có gì muốn nói với kẻ dối trá, ta trở về đây."

Nói xong, hắn tiến lên mấy bước, thả giày rơi xuống đất phát ra tiếng bước chân.

Đây là thủ đoạn của Chu Bạch để mặc cả với người khác, chỉ cần giả vờ rời đi chắc chắn sẽ gọi mình lại.