- 🏠 Home
- Võng Du
- Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường
- Chương 21: Thành Phố Bắt Đầu Sụp Đổ (2)
Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường
Chương 21: Thành Phố Bắt Đầu Sụp Đổ (2)
Khi Chu Bạch bước ra khỏi nhà, hắn thấy mặt trăng treo trên bầu trời đã chuyển sang màu đỏ.
Mọi thứ xung quanh đều bị ánh trăng đỏ bao phủ.
Toàn bộ thành phố lộ ra quỷ dị dị thường.
Đang tới.
Nguy cơ giáng lâm.
Gió lạnh xung quanh đột nhiên nổi lên, Chu Bạch rùng mình quấn chặt mình trong quần áo.
Trong đêm, dường như có ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm vào hắn.
Một bên khác, bên trong phòng phát sóng trực tiếp của Xứ sở Kim Chi.
Nam Myung Ji đã nhốt mình trong thư phòng ba ngày, thư phòng hiện tại của anh ta đầy rác thải vứt đi sau khi ăn xong. Chiếc xô chứa phân được đặt cạnh giường của anh ta.
Qua màn ảnh, khán giả có cảm giác như ngửi được "mùi thơm" của thư phòng.
Trong phó bản, mặt trăng đỏ cũng hạ xuống.
Tiếng gõ cửa của người vợ liên tục vang lên từ bên ngoài.
Nam Myung Ji nằm yên trên giường. Anh đã nghe kiểu gõ cửa này ba ngày rồi, từ lâu đã miễn nhiễm với nó rồi.
Nhưng lần này, tiếng gõ biến thành tiếng đập cửa.
"Rầm!"
Toàn bộ cửa thư phòng đổ sập.
Nam Myung Ji sợ đến mức từ trên giường bật dậy.
Khuôn mặt người vợ được ánh trăng đỏ chiếu sáng dần dần lộ ra những chiếc răng nanh. Phía sau cô ta có vài thân ảnh màu đen, cũng nhe ra hàm răng sắc nhọn.
Sau đó, họ cùng nhau lao vào Nam Myung Ji.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Xứ sở Kim Chi lần lượt vang lên những tiếng la hét.
Nam Myung Ji không thông quan được và những câu chuyện kỳ
lạ ập đến xứ sở Kim Chi.
Trong số những Thiên Tuyển Giả của toàn bộ Lam tinh đã bước vào Thế giới quái đàm, hiện tại chỉ còn lại Chu Bạch.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Đại Hạ Quốc, rất nhiều khán giả đã biết chuyện gì đã xảy ra ở Xứ sở Kim Chi. Khi nhìn thấy bóng đen phía sau Chu Bạch, lập tức nghĩ đến lũ quái vật đang cắn xé Nam Myung Ji.
Trong nháy mắt toàn bộ đều khẩn trương.
“Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch......”
Lúc này tiếng giày Chu Bạch chạm đất có thể nghe được rất rõ ràng.
Bây giờ là 8:05 tối.
Đèn ở buồng an ninh ở tầng dưới vẫn sáng.
Nhân viên bảo vệ mặc đồng phục ngồi trong buồng bảo vệ quay lưng về phía Chu Bạch. Chu Bạch từng bước một đến gần anh ta, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng trầm trọng.
“Muộn như vậy còn muốn đi ra ngoài à?”
Nhân viên bảo vệ có vẻ hơi lo lắng, nói với giọng điệu không tốt.
Chu Bạch dừng một chút rồi nói.
"Không, tôi chỉ tuỳ ý ra ngoài đi dạo thôi. Đúng rồi, tôi rất tò mò về người phụ nữ mặc váy đỏ được nhắc đến lần trước, anh có thể kể thêm cho tôi nghe được không? "
Nhân viên bảo vệ vô thức nghiêng đầu, khóe miệng khẽ động không phối hợp, trạng thái hoàn toàn khác với hai ngày trước.
"Đừng nhắc đến người phụ nữ đó! Đều do ả ta!"
Chu Bạch mặc dù cảm thấy bảo vệ trạng thái rất không ổn, nhưng hắn vẫn cảm thấy muốn hỏi thăm.
“Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ đó?”
“Tôi không muốn uống thuốc! Đều do ả ta, công ty bắt tôi uống thuốc mỗi ngày! Tôi không có bệnh thì tại sao phải uống thuốc? Ngoài ra còn có một bà già mặt đỏ bừng đánh nhau với người phụ nữ đó, công ty còn đưa cho bà một lọ thuốc. Thật khó hiểu! "
Chu Bạch đột nhiên nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của anh ta.
"Bà già mặt đỏ bừng? Anh đang nói một lão nhân có vết bớt đỏ trên mặt à?"
"Đúng rồi."
Nhân viên bảo vệ nói lời này với thanh âm trầm thấp như thể đang chịu đựng điều gì đó.
Chu Bạch nhận thấy khóe miệng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hắn lùi lại một bước.
"Cám ơn, tôi về trước."
Bảo vệ nhe răng nanh: “Được rồi, nhớ đóng cửa thật chặt.”
Chu Bạch không nói thêm nữa, xoay người bước nhanh về nhà.
Thi thể của chó đen nhảy khỏi ban công vào buổi chiều đã sớm biến mất không thấy đâu nữa. Đôi mắt ẩn trong bóng tối đều đang nhìn chằm chằm vào từng động tác của Chu Bạch.
Mãi đến khi về nhà và đóng cửa lại, hắn mới thoát khỏi đôi mắt này với bên ngoài.
Sau khi kéo hết rèm cửa, Chu Bạch như thể bị hư thoát ngồi phịch xuống ghế sofa.
Ngay cả nhân viên bảo vệ cũng đã biến dị!
Bên ngoài bây giờ tràn ngập nguy hiểm.
Thời gian giành cho Chu Bạch không còn bao nhiêu, hắn phải nhanh chóng trốn đến khu vực an toàn, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi sắp xếp lại những thông tin thu được.
Theo nhân viên bảo vệ, người mẹ đã bị ô nhiễm ít nhất một tuần trước.
Chu Bạch nghĩ tới đoạn video mình vừa xem.
Ngày người phụ nữ váy đỏ gặp tai nạn, người mẹ cũng có liên quan. Nhiều khả năng hôm đó người mẹ đã bị ô nhiễm.
Nói cách khác, việc người mẹ bị ô nhiễm không liên quan gì đến dì Vương!
Nhìn theo hướng này, mối nguy hiểm của dì Vương trực tiếp giảm đi rất nhiều, phải tìm bà ta càng sớm càng tốt. Nhà dì Vương ở ngay đối diện, Chu Bạch ra ngoài gõ cửa có thể tìm được bà ta.
Nhưng lúc này, hắn đang đi đi lại lại trong phòng, lưỡng lự trước khi bước ra ngoài.
Mới vừa đêm qua Chu Bạch đã sập cửa ngăn dì Vương ở bên ngoài. Mối quan hệ giữa hai người có lẽ đã tan vỡ từ lâu. Để lấy được lòng tin của bà ta đồng ý đưa Chu Bạch đến vùng an toàn không phải là điều dễ dàng.
Chu Bạch suy nghĩ một hồi, bắt đầu lục lọi hộp đựng trong nhà.
Những truyền thống tốt đẹp của Đại Hạ Quốc mà Chu Bạch học được từ khi còn nhỏ đã khiến hắn quyết định mang theo một số quà khi đến nhà dì Vương.
Nói không chừng bà ta vừa vặn thích, còn có thể thêm điểm độ thiện cảm.
- 🏠 Home
- Võng Du
- Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường
- Chương 21: Thành Phố Bắt Đầu Sụp Đổ (2)