Chương 4: Tòa nhà Thiên Thái 2

Cốc..cốc..cốc

Lập tức, cánh cửa phòng của Ngô Phong Liên lại bị gõ.

Tiếng gõ cửa rất lịch sự, lực gõ không quá mạnh cũng không quá nhẹ, mỗi lần gõ đều có khoảng cách thời gian đều đặn, tạo nên âm thanh có vẻ quy luật. Nhưng đối với Ngô Phong Liên bên trong, đó lại là một cảm giác áp lực mơ hồ.

Ngô Phong Liên hoảng hốt. Dù lời nói của người chơi mới nghe có lý, cậu không tin sẽ có ai đó dám mạo hiểm ra ngoài. Liệu có phải hệ thống đang cám dỗ người chơi ra ngoài không? Đúng rồi, trong lần trải nghiệm phó bản trước, cậu đã gặp một tên sát nhân giả trang thành người lớn để dụ dỗ người chơi mở cửa, rồi hoàn thành cú gϊếŧ người ngay khi cửa mở ra.

[Ngô Phong Liên]: Mọi người đừng nghe lời hắn, tuyệt đối không được ra ngoài!! Có người đang gõ cửa nhà tôi! Sao hắn lại biết tôi ở trong này? Chắc chắn, chắc chắn đó là một tên sát nhân! Tuyệt đối đừng ra ngoài!

[Thẩm Chi Hành]: [mắt trắng] [mắt trắng] [mắt trắng]

“... Người này thật ngốc.”


Thẩm Chi Hành đã mỏi tay vì gõ cửa, bất đắc dĩ lắc đầu và ngừng lại. Anh đang ở trong một hành lang hẹp, có vẻ như là một tòa chung cư, với năm phòng tương ứng với năm người chơi trong trò chơi. Có lẽ cả năm người chơi đều là chủ nhân của khu dân cư Thiên Thái, bị hệ thống đưa vào một tòa nhà khác, và còn sắp xếp cho họ ở trong năm phòng liên tiếp.

Thẩm Chi Hành có thể xác định chính xác phòng của Ngô Phong Liên là vì anh nghe thấy một tiếng động nhỏ không rõ ràng, như tiếng cửa sổ mở. Rõ ràng là Ngô Phong Liên đang thử nghiệm xem phương pháp này có hiệu quả hay không.

Ngay khi Thẩm Chi Hành ngừng gõ cửa, một cánh cửa khác mở ra, và một người chơi trẻ tuổi bước ra. Anh ta đeo kính, thân hình cao gầy, diện mạo khá điển trai.

“Vi Vân Khách?”

Thẩm Chi Hành ngay lập tức nhận ra thân phận của người đó. “Sao cậu biết?” Vi Vân Khách thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

Thẩm Chi Hành khẳng định: “Lúc tôi gõ cửa, cậu đã đứng bên cửa sổ nghe lén phải không?”

“Tôi không—” Vi Vân Khách vừa định chối, nhưng thấy ánh mắt Thẩm Chi Hành hướng về phía cánh cửa mở rộng, ánh sáng mặt trời tràn ngập căn phòng và chiếu xuống hành lang. Giữa cửa và mặt đất có một khe hở cho phép ánh sáng bên trong chiếu ra ngoài; nếu có người đứng ở bên cửa, thì ánh sáng trong hành lang sẽ tạo ra một bóng đổ.

Nhận ra điều đó, Vi Vân Khách hơi lúng túng. Anh ta đã nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng sau cánh cửa để lén nghe, luôn để ý đến thông tin trong nhóm chat trên điện thoại. Khi phát hiện người gõ cửa chính là Thẩm Chi Hành, anh ta cũng xác nhận rằng việc ra ngoài là khả thi.

Dù hành động của mình có chút không trung thực, nhưng trong một trò chơi kỳ lạ và nguy hiểm như vậy, sự thận trọng và nghi ngờ là những biện pháp cần thiết để bảo toàn mạng sống.

Thẩm Chi Hành vạch trần suy nghĩ của anh ta, không bận tâm thêm, mà gửi một tin nhắn trong nhóm mới lập.

[Thẩm Chi Hành]: Ra ngoài đi, tôi và @Vi Vân Khách 904 đang ở hành lang, hiện tại rất an toàn, không có tên sát nhân nào đáng sợ cả.

Cuối cùng, anh còn kèm theo một biểu tượng mặt cười chân thành.

Cánh cửa kêu “kẽo kẹt.” Ngô Phong Liên mở cửa, trên mặt còn đọng lại những giọt mồ hôi lạnh, thần sắc cảnh giác. Khi thấy Thẩm Chi Hành và Vi Vân Khách ở hành lang, cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Các cậu có phát hiện gì bất thường không?” Ngô Phong Liên đứng thẳng dậy, lén lau mồ hôi trên trán.

“Không,” Thẩm Chi Hành lắc đầu, chỉ về phía thang máy không xa, nói tiếp, “Thậm chí chúng ta còn có thể đi thang máy xuống, nhưng đó cũng chỉ là một cánh cửa, tôi không dám mạo hiểm.”

Cửa thang máy đóng chặt, trông rất cũ kỹ; ngay cả lớp sơn trên các nút bấm cũng đã bong tróc, lộ ra lớp thép xỉn màu, khiến người ta nghi ngờ không biết nó có thể an toàn đưa người xuống đất hay không. Trong lúc trò chuyện, hai người chơi còn lại mở cửa phòng. Cá nhỏ, một cô gái trẻ xinh xắn, với đôi mắt đỏ hoe và môi nhợt nhạt, tỏ ra hoảng loạn rõ rệt. Bạch Kỳ, một cậu bé có mái tóc phủ mắt, dáng vẻ gầy gò, đứng lặng lẽ ở cuối nhóm, như thể không quen với việc giao tiếp với người khác.

Năm người nhìn nhau, nhận ra rằng những tranh cãi vừa rồi chẳng khác nào đấu trí với không khí, thật ngượng ngùng, hóa ra cách đơn giản nhất lại là mở cửa và bước ra ngoài.

“Chúng ta nên làm gì tiếp theo? Đi cầu thang?” Không Tiểu Ngư run rẩy giơ tay, giống như một học sinh ngoan ngoãn đang hỏi.

“Đó là cách tốt nhất,” Ngô Phong Liên lén lút nhìn về phía Thẩm Chi Hành, nói tiếp, “Chúng ta có thể tìm kiếm trong tòa nhà này xem có manh mối gì không.”

Cậu lo lắng Thẩm Chi Hành sẽ phản đối ý kiến của mình. Nhưng Thẩm Chi Hành chỉ cúi đầu nghiên cứu ứng dụng chat, không để ý, suýt nữa đã giẫm phải Bạch Khí đang im lặng.

“Xin lỗi.” Thẩm Chi Hành lùi lại một bước, đã lang thang trong thế giới biểu tượng phong phú suốt một hồi, cuối cùng cũng chọn được một biểu tượng phù hợp để gửi cho hệ thống.

[Thẩm Chi Hành]: @Ngài, chúng tôi đã ra ngoài.

[Thẩm Chi Hành]: 🐶✋🌹

Linh.Y: Cá nhỏ trên trời = Không Tiểu Ngư, tên trong lúc chat minh để sát nghĩa cho dễ thương, còn bình thường thì để tên Hán Việt của nhân vật.