Cảnh sát đến rất nhanh, chỉ trong vòng 5 phút, một chiếc xe cảnh sát mới tinh đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Thẩm Chi Hành nhìn thấy biển số xe không phải là số quen thuộc, liền thở phào nhẹ nhõm. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn ngay lập tức, nếu là chiếc xe cảnh sát mà họ đã gặp trước đó, chắc chắn họ sẽ lập tức tản ra và bỏ chạy.
“Ai là người báo cảnh sát?” Một viên cảnh sát trẻ bước xuống xe, theo thói quen hỏi câu này, nhưng khi anh ta nhìn thấy chiếc xe bị đâm tan nát, lập tức hiểu ra tình hình.
“Đồng chí cảnh sát,” Thẩm Chi Hành lập tức tiến lên chào hỏi, gương mặt lộ ra vẻ đau buồn vừa phải, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào,
“Hôm nay bạn tôi đưa chúng tôi ra ngoài chơi, nhưng không hiểu sao lại xảy ra tai nạn trên đường. Anh xem bạn tôi còn cứu được không?”
“…” Cảnh sát Chu Lê nhìn thoáng qua chàng trai trẻ đang ngồi ở ghế lái với cái đầu đầy máu, trong lòng thở dài, nhưng vẫn theo quy trình công việc, nói:
“Cần chúng tôi gọi 120 giúp không?” Thẩm Chi Hành làm ra vẻ như vừa bừng tỉnh, lại đau đớn lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại, nói:
“Tôi... tôi quá hoảng sợ, nhất thời quên mất phải gọi 120.” “Không sao, tôi là cảnh sát Chu Lê, số hiệu 015641,” Chu Lê lấy ra cuốn sổ, hỏi:
“Bạn của anh tên gì?” “Ngô Phong Liên.” Khi Thẩm Chi Hành nói ra câu này, ba người bạn đồng hành phía sau hắn đều cúi đầu, sợ rằng nét mặt của mình sẽ để lộ sơ hở. Trong việc diễn xuất, họ hoàn toàn không sánh được với Thẩm Chi Hành.
“Ừm, chiếc xe này của các anh xuất phát từ đâu?” Cảnh sát Chu Lê ghi lại tên, tiếp tục hỏi.
Thẩm Chi Hành dừng lại một chút, như đang suy nghĩ, rồi chậm rãi nói:
"Tòa nhà Thiên Thái, chúng tôi đều xuất phát từ đó." Câu nói vừa dứt, không chỉ những đồng đội phía sau anh mà cả khán giả trong phòng livestream cũng xôn xao.
[Quá đỉnh!!! Tôi không ngờ anh ấy lại trả lời như vậy!] [Đúng vậy!! Tôi cứ tưởng Thẩm Chi Hành sẽ gặp rắc rối, nhưng không ngờ anh ta lại nói điều này!] [Tại sao Thẩm Chi Hành lại nhắc đến tòa nhà Thiên Thái? Tôi không hiểu.] [Ngốc quá, tất nhiên không thể nói sự thật rồi. Nếu bảo là từ một tòa nhà vô danh nào đó, thì chắc chắn họ sẽ bị bắt ngay!] [Không, không, tôi hiểu Thẩm Chi Hành đang làm gì rồi, anh ấy muốn dẫn cảnh sát đi bắt người!]
[Ồ, tôi hiểu rồi, kẻ gϊếŧ người chắc không ngờ nhóm này lại dám tìm đến cảnh sát! Các sự cố trước đó, từ tai nạn của thợ sửa chữa đến cái bẫy trong hầm đỗ xe, đều để khiến họ không dám tìm đến cảnh sát!] [Đúng, hung thủ đã tính toán sẵn lộ trình của họ tới tòa nhà Thiên Thái, nhưng nếu có yếu tố bất ngờ xen vào, chắc chắn sẽ làm rối kế hoạch!] [Cười muốn chết, nếu tên gϊếŧ người đang lén theo dõi, chắc hẳn hắn đang lo sốt vó!] "Tòa nhà Thiên Thái?" Cảnh sát Chu Lê theo phản xạ nhìn về phía xa, cố tìm tòa nhà Thiên Thái, nhưng đứng từ góc độ này không thể thấy toàn bộ tòa nhà:
"Các anh đều là cư dân ở đó sao?" "Đúng vậy, hôm qua có vụ việc rơi đồ từ trên cao, sự việc đã gây xôn xao, không biết Chu cảnh quan có nghe nói đến không," anh ta khẽ thở dài, lắc đầu, tiếp tục lẩm bẩm:
"Người với người nên sống hòa thuận, chuyện này thật quá đáng." Chu Lê trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Tôi cũng là cư dân của tòa nhà Thiên Thái, vụ rơi đồ từ trên cao hôm trước cũng là do tôi xử lý, tạm thời vẫn chưa tìm được người đã gây ra sự cố." Cảnh sát viên trẻ tuổi với bộ cảnh phục thẳng tắp, gương mặt còn non nớt và thái độ có phần rụt rè, rõ ràng Chu Lê vừa mới nhận chức. Không ngờ lại có thêm thu hoạch bất ngờ, Thẩm Chi Hành âm thầm quan sát anh ta.
Thẩm Chi Hành cố ý nhắc đến thông tin trong nhóm cư dân của tòa nhà Thiên Thái, một phần để tăng độ tin cậy cho danh tính của mình, một phần để thử thái độ của cảnh sát trẻ này. Rõ ràng, anh ta là một người tốt bụng và nhiệt tình.
"Vậy thì chúng ta xem như nửa hàng xóm rồi," Thẩm Chi Hành cố gượng cười, bởi dù sao bạn tốt của anh vừa qua đời trong một vụ tai nạn xe, anh không thể tỏ ra quá vui mừng:
"Chu cảnh quan, tôi có một thỉnh cầu không tiện lắm, bạn tôi là Không Tiểu Ngư, cô ấy cũng là cư dân của khu Thiên Thái và là vợ của Ngô Phong Liên. Chúng tôi chỉ ra ngoài mua đồ, còn đứa trẻ đang ở nhà, không biết anh có thể đưa cô ấy về nhà trước không, nhân tiện chuẩn bị một vài thứ." Đến lúc này, mục đích của Thẩm Chi Hành dần hiện rõ.
[Có vẻ như người phát sóng họ Ngô thật đáng thương, bị lợi dụng nhiều lần như vậy?] [Thương gì chứ! Bạn không nhận ra à? Thẩm Chi Hành còn gửi anh ta đến bệnh viện mà! Có khi còn lo cả chuyện hỏa táng một lượt luôn ấy chứ, người đẹp lòng tốt, yêu Thẩm streamer quá!] [... Ờ đúng, có vẻ hợp lý đấy.] [Hahaha, tôi gần như thấy Không Tiểu Ngư đang nghiến chặt răng kìa.] [Gì chứ, để cảnh sát đưa họ đến tòa nhà Thiên Thái, đừng quên, cách đây năm phút họ còn bị cảnh sát truy đuổi mà! Nhưng phương án này cũng không tệ, vì nếu kẻ gϊếŧ người đã dự đoán chính xác lộ trình của họ, thì việc có một người không biết gì cầm lái có thể đưa họ đến một hướng khác.] [Anh trai văn nghệ trên kia lại đưa ra một cảm giác số phận ngấm ngầm nữa nhỉ, không hổ danh là anh!] [Không hổ danh là anh văn nghệ +1] Không Tiểu Ngư, bị gọi tên, mặt tái mét, đứng không vững, phải nhờ hai người khác đỡ, trên người cô đầy những vết máu kinh hãi. Toàn thân cô vẫn run rẩy không ngừng, rõ ràng là đã bị kích động mạnh, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Sợ quá, toàn là máu, sợ quá, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà... hu hu hu." Cuối cùng, cô còn nghẹn ngào than phiền về chồng mình, trách anh không tuân thủ luật lệ giao thông, không nghe lời cô khuyên bảo mà cố tình phóng xe, giờ thì gặp họa mà chết.
Chu Lê nhìn qua bốn người, ai cũng trong tình trạng thảm hại, trên người đầy vết thương lớn nhỏ, ánh mắt trống rỗng, dáng vẻ lảo đảo, có thể thấy vụ tai nạn xe nghiêm trọng vừa qua và cái chết của đồng đội đã để lại cú sốc lớn cho họ.
"Được thôi, nhưng sau khi các người về nhà lấy đồ xong, tôi sẽ đưa các người về đồn làm biên bản." Chu Lê ghi lại thông tin của từng người, sau đó bảo một đồng nghiệp ở lại hiện trường chờ xe cứu thương đến, rồi mở cửa xe, mời bốn người chơi lên xe:
"Cô ở tầng mấy?" "1,102." Không Tiểu Ngư biết càng nói nhiều càng dễ sai, trả lời xong liền ngất xỉu ngay trên ghế sau.
Thẩm Chi Hành thì không chút sợ hãi, chọn ngồi ở ghế phụ, bắt chuyện:
"Chu cảnh quan, anh ở đâu?" "608." Chu cảnh quan thành thật trả lời.
Là một NPC chuyên nghiệp trong trò chơi vô hạn, Thẩm Chi Hành có khả năng cảm nhận đặc biệt đối với những NPC khác, chẳng hạn như với cảnh sát trẻ này, anh cảm thấy anh ta có chút gì đó khác biệt. Anh ta có thể suy nghĩ độc lập, bộc lộ sự thương cảm, hoàn toàn không giống một NPC chỉ hoạt động theo chương trình định sẵn. Ngược lại, anh ta có vẻ giống một con người thật sự.
Thẩm Chi Hành liếc nhìn viên cảnh sát đang chăm chú lái xe bên cạnh, sau đó cúi mắt xuống, thản nhiên lôi điện thoại ra nghịch.
Đúng như Thẩm Chi Hành dự đoán, nhờ sự can thiệp của yếu tố bất ngờ này, con đường đến tòa nhà Thiên Thái của họ diễn ra một cách suôn sẻ. Kẻ gϊếŧ người bí ẩn chưa từng lộ diện dường như tạm thời biến mất khỏi thế giới này.
"Chu cảnh quan," Thẩm Chi Hành đưa điện thoại của mình cho Chu Lê xem và nói:
"Hôm nay có một tin tức địa phương, anh có biết không?" Trên màn hình điện thoại của anh là cuộc trò chuyện được dựng lên, người bên kia gửi một bức ảnh về cái chết thảm của thợ sửa chữa, góc chụp là từ bên trong tòa nhà.
Cả đoạn trò chuyện và bức ảnh đều do Thẩm Chi Hành giả mạo, anh ta đã chụp trước đó. Chu Lê, một người rất chú trọng an toàn giao thông, chỉ liếc nhìn thoáng qua bức ảnh trên điện thoại của Thẩm Chi Hành, sau đó tập trung lái xe và nói:
"Phải, không ngờ tin tức lại lan nhanh vậy." Thẩm Chi Hành giả vờ thở dài:
"Làm sao mà bất cẩn như vậy được, nghe nói là bị người ta dùng gạch đánh chết, ai lại có thù với một ông chú vô tội như vậy chứ." Những người ngồi ghế sau nghe màn nói dối của Thẩm Chi Hành mà mắt gần như lật ngược lên trời.
"Làm sao mà dùng gạch đánh chết được?" Chu cảnh quan trẻ tuổi theo phản xạ phản bác:
"Rõ ràng là tai nạn ngoài ý muốn." Nhận được câu trả lời chắc chắn, Thẩm Chi Hành vẫn chưa chịu thua, cố tình nói quá lên:
"Không thể nào, Chu cảnh quan, bạn tôi làm việc trong tòa nhà này, cậu ấy nói tận mắt thấy một thanh niên dùng gạch đánh chết ông lão đó, chuyện này không thể sai được chứ?" Chu Lê cau mày nói:
"Cái chết của thợ sửa chữa là tai nạn. Trước đó, người lau dọn bức tường ngoài không cẩn thận, để một xô nước đầy trên tường rào tầng thượng, hôm nay gió lớn, xô nước rơi xuống, đập trúng người qua đường vô tội." "Ồ, ra vậy, vậy tôi phải giải thích lại với bạn tôi rồi." Thẩm Chi Hành sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng, thu điện thoại lại, thái độ từ cảnh giác chuyển sang thư thái.
Có vẻ như thông tin nội bộ của cảnh sát vẫn chưa truyền đến tai Chu Lê, tin tức về việc nhóm họ bị truy nã vẫn chưa tới tai anh ta. Nếu không, với những câu thử thăm dò của Thẩm Chi Hành, phản ứng của Chu Lê chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
"Chu cảnh quan, nếu có kẻ lợi dụng tai nạn để gϊếŧ người, liệu có thể trốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật không?" Thẩm Chi Hành đột nhiên nói một câu bâng quơ.
Chu Lê tay vuốt nhẹ vô lăng, động tác nhỏ thể hiện anh đang suy nghĩ, rồi đáp:
"Không thể, bất cứ tội ác có chủ ý nào cũng sẽ để lại dấu vết, chúng tôi sẽ điều tra ra sự thật." Thẩm Chi Hành xoa cằm, nói:
"Giả sử, tôi chỉ nói giả sử thôi nhé, ông chú sửa chữa đó có thể đã chết vì một tai nạn được dàn dựng kỹ lưỡng thì sao?" Nói xong, Thẩm Chi Hành có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ xe tăng lên, anh vốn dễ say xe nên không khỏi ngồi thẳng dậy.
"Không thế nào," Chu Lê một lần nữa phủ nhận câu hỏi của Thẩm Chi Hành,
"Anh nói có người cố ý đặt xô nước trên tòa nhà cao tầng, tạo ra tai nạn để gϊếŧ chết thợ sửa chữa kia? Xác suất như vậy quá nhỏ, xô nước cũng không thể nào vừa đúng lúc rơi trúng đầu chú ấy." Thẩm Chi Hành mỉm cười, nói:
"Cảnh sát Chu, nếu có người có tâm lý biếи ŧɦái, muốn gϊếŧ người một cách ngẫu nhiên thì sao? Một đầu của xô nước được buộc bằng dây thừng, đầu kia của dây thừng được thất nút, treo lơ lửng ở góc sân thượng, nếu gặp phải thời tiết gió lớn, dây thừng đung đưa sẽ khiến xô nước vốn đã lung lay rơi xuống." Két- Tiếng ma sát lốp xe vang lên, quán tính lớn khiến tất cả mọi người trong xe đều bị đấy về phía trước.
"Đến tòa nhà Thiên Thái rồi." Chu Lê siết chặt tay lái, khuôn mặt nghiêm nghị.
Tác giả có lời muốn nói: Ba người ngồi trên ghế sau, vẻ mặt kinh hãi nhìn Thấm Chi Hành:
- Sao anh lại thành thạo như vậy chứ!