8.
Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh cũng được mở ra.
Một cô gái đang cúi đầu nhìn ra ngoài cửa, sau đó quay lại nói với người trong phòng:
“Không sao cả, đi ra đi.”
Sau đó có mấy cô gái đi theo phía sau.
Họ bất an nhìn xung quanh, dưới mắt đều là những quầng thâm đen xì.
Ngay sau đó, ở cuối phòng ngủ của họ, một cô gái bước ra.
Đầu bù tóc rối, nước da nhợt nhạt, tư thế đi lại không tự nhiên, như thể đang giẫm lên bông gòn, trọng tâm như đang lơ lửng.
Trên mặt cô gái ấy đeo một cái khẩu trang màu đen.
Tôi giật mình, m.á.u trong người gần như chảy ngược, da đầu tê dại cả lên.
Phòng bên tổng cộng có bốn người, không hơn không kém.
Nhưng cô gái ở phía cuối đó rõ ràng là người kêu cứu trước cửa ký túc xá của chúng tôi ngày hôm qua!
Trương Lâm cũng nhìn thấy cô gái kia, suýt chút nữa không kìm được sợ hãi mà la lên.
Tôi bịt miệng cô ấy, kéo cô ấy trở lại ký túc xá, nháy mắt ra hiệu với những người khác trong phòng, yêu cầu các cô ấy đừng gây ra tiếng động, cũng đừng bước ra ngoài cửa.
Tôi vờ như không nhìn thấy cô gái kia.
Những người ở phòng ngủ bên cạnh đi ngang qua cửa phòng của chúng tôi, có vẻ như họ muốn ra ngoài cùng nhau.
Không ai trong số họ chú ý tới người bạn cùng phòng đang đeo khẩu trang màu đen một cách bất thường kia sao?
Tiếng bước chân của mấy cô gái đó dần dần đi xa.
Đoán rằng họ sắp xuống lầu, tôi cẩn thận đưa điện thoại ra khỏi cửa, hướng về phía hành lang chụp một bức ảnh.
Tôi không dám tùy tiện thò đầu ra, chỉ có thể dùng cách thức này để dò xét tình huống bên ngoài.
Ảnh bị mờ và mất nét.
“Đây là cái gì?” Trịnh Hinh Nguyệt chỉ vào một cái bóng tối đen trên bức ảnh.
Tôi chụm hai ngón tay lại phóng to vị trí của bức ảnh đó lên, suýt chút nữa là ném luôn cái điện thoại.
Trong ảnh là một cô gái đeo khẩu trang đen, đầu gập 90 độ như con cú, hướng về phía phòng ngủ của chúng tôi.
Tôi không thể nhìn rõ sắc mặt của cô ấy bởi vì khuôn mặt đã bị khẩu trang che khuất.
Nhưng cặp mắt kia luôn cho người tôi cảm giác bản thân bị nhìn trộm, cả tiêu cự cũng không bình thường.
Nếu vừa rồi tôi thực sự thò đầu ra thì có thể đã phải đối diện với ánh mắt đó rồi.
“Cô ấy…cô ấy có phải là người hôm qua không…”
Đôi mắt của Trịnh Hinh Nguyệt trừng lớn, nhìn cảnh tượng đó đến phát hoảng.
“Cô ấy còn sống không? Hay là…”
“Sống cái quần què, cậu từng thấy qua người nào có thể cong cái cổ như vậy chưa? !” Giọng nói Trương Lâm khàn khàn.
“Đừng nghĩ nữa, giả vờ không nhìn thấy là được. Không phải thông báo có nói rồi sao, nếu gặp một người đeo khẩu trang màu đen, hãy giả vờ như cậu không nhìn thấy họ. “
“Đi thôi, chúng tôi lên lớp trước đi.”