Chương 5

7.

Dây thần kinh của tôi lúc nào cũng căng thẳng, cũng không dám thả lỏng một giây phút nào.

Tiếng l.a h.é.t cùng với tiếng khóc lóc t.h.ả.m t.h.i.ế.t ở dưới lầu dần dần lắng xuống, Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh tôi cũng đã bình tĩnh lại.

Có lẽ chỉ cần vượt qua đêm nay thôi, rồi mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó.

Tôi có một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ có một người đàn ông đội mũ, còn có một con q.u.á.i v.ậ.t giống như một con nhện mang theo khuôn mặt của con người.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.

Tôi vô thức nhìn về hướng cửa sổ, cũng không biết cửa sổ đã bị ai đóng lại.

Chẳng lẽ hết thảy những chuyện này đều là do tôi nằm mơ?

Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh tôi khẽ cử động.

Tiếng loa phát thanh vang lên.

“Các bạn sinh viên thân mến, chào mừng các bạn đã quay trở lại với khuôn viên trường quen thuộc. Dưới đây là thông báo về các quy tắc và quy định mới nhất của nhà trường, phiền tất cả mọi người hãy lắng nghe. Sinh viên phải tuân thủ các quy định dưới đây, nếu vi phạm nào, hậu quả tự chịu.”



Lần này, ngoại trừ việc lặp lại các quy tắc của tối hôm qua thì các quy tắc mới đã được bổ sung ngay sau đó.

Tôi lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm tự động chuyển thành văn bản.

[Ban ngày có thể rời khỏi ký túc, tự do đi lại, nhưng nhất định phải quay lại ký túc trước khi trời tối.]

[Tránh xa những người đeo khẩu trang màu đen, nếu tình cờ gặp thì hãy cố gắng phớt lờ họ.]

[Hãy nghiêm túc tuân theo tiếng chuông vào và tan học, không đến muộn, không về sớm.]

[Trong trường rất dễ bị lạc đường. Nếu không tìm thấy lớp học, thì nhớ che đôi mắt lại rồi đi bộ mười mét về phía trước.]

[Tòa nhà giảng dạy thí nghiệm không có lầu bảy.]

[Không nên chọc giận giáo viên, nếu giáo viên tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.]

[Cuối cùng, trong căn tin không có thịt kho tàu.]

Rè… rè… rè…

Tín hiệu lại bị nhiễu, người nói trong loa giống như đang g.i.ã.y g.i.ụ.a, nhưng không nói ra một chữ nào.

Tôi ngồi dậy từ trên giường, những người khác cũng dần dần động đậy.

Dưới mắt Vu Sảng có hai quầng thâm, giống như cả đêm không ngủ.

Bất kể là như thế nào, ban ngày luôn làm cho người tôi cảm thấy yên tâm hơn so với ban đêm, tôi đánh liều đến bên cửa sổ.

Mở rèm cửa, đẩy cửa sổ ra một chút.

Không có gì.

“Không có gì ngoài đó cả, thứ kia cũng đã biến mất.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Trương Lâm c.ắ.n đôi môi tái nhợt: “Lục Dao, cậu cũng nhìn thấy thứ kia phải không?”

Tôi gật đầu.

“Kia rốt cuộc là cái quái gì thế…”

Trịnh Hinh Nguyệt bị hạ đường huyết, từ đâu lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng, cẩn thận hỏi chúng tôi.

“Cũng khó mà nói, thứ đó nhìn không giống người.”

Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

“Đã sáu giờ rưỡi rồi, đi ra ngoài không?”

“Đi thôi, không phải nói ban ngày có thể tự do đi lại sao, trở về trước khi trời tối là được.”

Trương Lâm mở cửa ký túc xá.

Trong hành lang có mấy người bưng chậu rửa mặt và bộ bàn chải đánh răng chuẩn bị đi làm vệ sinh cá nhân, còn có người xách theo bữa sáng từ bên ngoài trở về.

Nếu không phải vì cái thông báo kỳ lạ đó thì giống như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Tôi vô thức cúi đầu nhìn về phía cánh cửa, trên mặt đất chẳng có vết m.á.u hay t.h.ị.t nào như chúng tôi tưởng tượng.

Tôi quay sang nhìn Vu Sảng.

“Vu Sảng, cho tớ xem đế dép của cậu một chút.”

Cô ấy không hiểu nguyên do mà nhấc chân lên, đế dép lê là màu đen, tối qua không nhìn thấy được cái gì.

Nhưng hiện giờ trời đã sáng, chúng tôi có thể nhìn thấy rõ.

Đế dép của Vu Sảng đúng là có dính vết bẩn gì đó, bây giờ nó đã khô đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái vết màu đen và đỏ bao phủ toàn bộ.

Tối hôm qua, cô gái bị trừng phạt vì gõ cửa ký túc xá chắc chắn đã bị t.h.ư.ơ.n.g, thậm chí là…đã c.h.ế.t.

Hơn nữa, có ai đó đã rửa sạch vết máu.