Chương 4

6.

[Trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa sổ lại.]

Chỉ có giường của Hinh Nguyệt là ở bên cạnh cửa sổ, nhưng hiện tại cậu ấy đang nằm bên cạnh tôi mà.

Ai đã mở cửa sổ?

Cảm nhận được Trịnh Hinh Nguyệt ở bên cạnh vẫn luôn run rẩy, tôi vỗ nhẹ bả vai cô ấy hai cái.

“Cứ…Cứ để nó mở đi.”

Không ai dám đi xuống đóng cửa sổ, tất cả mọi người đều sợ sẽ phải nhận lấy hậu quả.

Tôi cố gắng nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân mình trong tiềm thức.

Có lẽ chỉ là do cửa sổ không đóng chặt nên bị gió thổi bật ra.

Ký túc xá rất yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Trịnh Hinh Nguyệt.

Tôi biết cô ấy cũng chưa ngủ, trong trường hợp này không ai có thể ngủ được cả.

Sau khi nhắm mắt lại, tôi cũng mất đi cảm giác về dòng chảy của thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, sự yên tĩnh trong phòng ký túc xá đột nhiên bị phá vỡ, tôi cẩn thận phân biệt khoảng cách và nguồn gốc của âm thanh.

Hướng ở phía…cửa sổ đằng kia.

Hơn nữa âm thanh này lại càng ngày càng gần, giống như có thứ gì đó “đang bò”.

Chậm, nhưng rất nhịp nhàng.

Âm thanh dừng lại, dường như thứ đó đã đến đích.

Ngay cả khi đã nhắm mắt lại, tôi cũng có thể cảm nhận được trước mắt đang tối sầm.

Điều này chứng tỏ nguồn sáng duy nhất trong phòng ký túc – cửa sổ, bị chặn bởi một thứ gì đó.

[Ngoài cửa sổ sẽ không có ai hay bất kỳ thứ gì khác theo dõi bạn, nếu có, xin vui lòng giữ im lặng và đừng kinh động đến nó.]

Tôi không dám mở mắt, sợ trong giây phút mở mắt liền đối diện với thứ kia.

Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh càng thêm run rẩy, tôi ở trong chăn nắm chặt cổ tay cô ấy.

Ký túc xá rơi vào bầu không khí yên tĩnh q.u.ỷ d.ị, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết, thứ kia vẫn còn ở cửa sổ.

Trong sự im lặng như vậy, tôi càng cảm thấy khó chịu.

Nếu không có hành động gì tiếp theo, vậy nó muốn làm gì?

Vào thời khắc sự bất an sắp đạt tới đỉnh điểm, ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Ký túc xá dưới lầu không biết đồng hồ báo thức của ai reo, tiếng nhạc theo cửa sổ vang lên.

Thứ đó đã di chuyển.

Lại là tiếng bò chậm rãi, hình như là đi xuống phía dưới.

Tôi cố nén sự sợ hãi, khẽ hé mở mắt, nhìn về phía cửa sổ.

Đằng sau rèm cửa là một nửa cơ thể hình người.

Không đúng, phải nói là chỉ có cái đầu là hình người, hai bên trái phải còn có hai cánh tay vừa nhỏ vừa dài.

Đây mới chỉ là nửa người, nếu như là toàn thân…

Tôi nghĩ rằng nó có lẽ là một sự kết hợp của con người và nhện, đầu người, cộng với tứ chi mỏng như nhện.

Tôi lập tức che mắt Trịnh Hinh Nguyệt lại, sợ nếu cô ấy mở mắt ra sẽ thét chói tai mất.

Chẳng trách thứ này có thể trèo lên tường, vừa rồi nó ở cửa sổ đúng thời điểm tôi không mở mắt, nếu không…

Tôi chắc chắn không thể kiểm soát được mà hét lên.

Thứ đó đã bò đi.

Chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng gào đau đớn.

“C.ứ.u m.ạ.n.g! Có q.u.á.i v.ậ.t, c.ứ.u chúng tôi với!”

“Tiểu Tuyết, mau trở về đi, a a a a !!.”

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết làm trên người tôi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhịp tim đập cũng không tự chủ được mà nhanh hơn.

Âm thanh không xa, có lẽ ở ngay tầng dưới của phòng ngủ chúng tôi.

Có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là do chúng tôi thật sự đã giữ im lặng, không kinh động đến con q.u.á.i v.ậ.t bên ngoài cửa sổ nên mới thoát được một kiếp nạn?

Những quy tắc trong đài thông báo, chẳng lẽ chỉ có tuân theo tất cả mới có thể may mắn thoát nạn?

Bây giờ điều duy nhất tôi có thể xác định chính là, không chỉ có ký túc xá của chúng tôi rơi vào tình huống q.u.ỷ d.ị như vậy.

Toàn bộ tòa nhà này, thậm chí có thể là toàn bộ trường học.

Đều đã bị bao phủ trong không khí q.u.ỷ d.ị và u á.m.