Chương 37: Diễn viên trời sinh

Chương 37. Diễn viên trời sinh

Nhìn em trai trên giường bệnh, trên đầu là tầng tầng lớp lớp băng gạc màu trắng chói mắt, gương mặt sưng to chồng chất vết thương, cả người đeo đầy dụng cụ chữa bệnh… ngực Đàn Hoa giống như bị đao nhọn không ngừng đâm thủng.

“Anh, em không khóc, không bao giờ khóc nữa, anh đừng bỏ em được không? Ba mẹ không cần em, anh đừng bỏ em…… hu hu hu……”

“Anh anh! Hôm nay thầy hỏi em, em có phải có một người anh tên Đàn Hoa không! Mấy thầy cô giáo đều biết anh! Muốn em học tập anh! Anh của em rất lợi hại, các bạn học đều rất hâm mộ em!”

“Ha ha ha ha! Anh thua rồi! Oh yeah! Rốt cuộc em cũng có cái lợi hại hơn anh! Được rồi! Em quyết định! Sau này em sẽ sáng tạo một trò chơi! Tăng cường sức mạnh!”

“Em với mấy người bạn tốt đang làm một trò chơi trên di động, chờ làm xong, anh đầu tư cho tụi em đưa vào hoạt động nha? Em tin tưởng, sẽ không làm anh lỗ đâu.”

“Anh, anh nói cô ấy có thích cái lắc tay này không? Không, cô ấy rất đặc biệt, không ham mê vật chất, cô ấy thật sự rất đặc biệt, nếu như anh chính mắt nhìn thấy cô ấy sẽ biết……”


Tiểu Minh, anh nhìn thấy cô ấy, chính mắt nhìn thấy, đúng là “Rất đặc biệt”! “Đặc biệt” đến mức, khi em dành vài ngày lựa chọn quà tặng cô ấy, cố ý mượn thẻ hội viên để ăn một bữa cơm xa hoa cùng cô ấy, còn chưa ăn cơm xong cô ấy đã vội vã nhảy lên giường của người đàn ông khác, cầu xin người đàn ông khác hung hăng làm cô!

Anh không thể tưởng tượng, buổi tối hôm đó khi Đàn Minh nghe thấy đoạn ghi âm kia, tâm trạng như thế nào!

“Đàn Hoa?” Một bác sĩ trung niên vỗ vỗ vai Đàn Hoa, hơi lo lắng mà nhìn anh, “Con không sao chứ?”

“Bác Thiệu, con không sao, Tiểu Minh nó ——” lời nói như vậy anh đã hỏi rất nhiều lần rồi.

“Bây giờ chỉ có thể chờ, phải xem tình trạng xuất huyết như thế nào, trước mắt vẫn tương đối ổn định. Còn con, bác cảm thấy tình trạng tinh thần không tốt lắm, có phải có chuyện gì khác không? Có liên quan đến Tiểu Minh?” Thiệu Dương Châu nhạy bén hỏi.

“…… Không có gì, con sẽ xử lý tốt, cảm ơn Bác Thiệu đã quan tâm.”

Thiệu Dương Châu nhìn Đàn Hoa chăm chú một lát, chỉ có thể lắc đầu than nhẹ. Đứa nhỏ Đàn Hoa này, tính tình có vẻ ôn hòa, nhưng trong xương cốt cố chấp hơn người bình thường nhiều, hy vọng nó không làm ra chuyện gì để chính mình phải hối hận…

Xem xét tình hình của Đàn Minh một chút, Thiệu Dương Châu không nói gì nữa, dẫn mấy bác sĩ trẻ rời khỏi phòng bệnh.

Trưởng bối quan tâm nhắc nhở làm Đàn Hoa áp chế phẫn nộ, nhìn em trai còn đang hôn mê, Đàn Hoa móc một cái điện thoại Blackberry màu đen từ trong túi ra.

Di động đã hết pin tắt máy, nhưng tin nhắn cuối cùng của em trai cùng với tiếng kêu dâʍ đãиɠ của cô gái kia đã khắc sâu ở trong đầu anh!

Càng buồn cười hơn là, ảnh chụp của cô mà em trai cho anh xem trước đây không lâu cũng được lưu lại trong trí nhớ của anh!

Cô gái dịu dàng nhã nhặn khi mỉm cười hàng mi cong vυ"t, đôi mắt trầm ổn chuyên chú khi nói chuyện, đôi mắt bình tĩnh khi suy nghĩ, cô gái có khí chất rất đặc biệt — ai cũng không ngờ, cô gái có vẻ ngoài tự tin độc lập, trong xương cốt lại vô sỉ, phóng đãng, hạ tiện! Ác ý đùa giỡn tình cảm của người khác!

Thật là một diễn viên giỏi trời sinh! Ngay cả anh cũng bị cô lừa gạt!

Cẩn thận nghĩ lại, anh đúng là ngu xuẩn, cô gái kia là trợ lý của Ninh Nguyệt Cầm nhiều năm như vậy, muốn mua một vai diễn còn chờ tới bây giờ sao? Đi tìm Trác Bất Tẫn lại không ngồi chờ ở Hồi Tưởng mà cố tình chạy ra bên ngoài công ty để tìm, dám ra giá 30 triệu để Trác Bất Tẫn mua vai diễn —— anh thật sự rất ngu ngốc mới tin cái chuyện ‘mua vai diễn cho dì’ hoang đường của cô!

Cô gái kia căn bản là cố ý tìm cái cớ để bò lên giường của Trác Bất Tẫn, thay vì bị động thì chủ động để người đàn ông chơi cô hứng thú hơn! Mà anh lại bị chút mánh khóe nhỏ này lừa gạt!

Nếu anh phát hiện sớm một chút, nếu anh phát hiện sớm một chút……

Chiếc điện thoại màu đen bị nắm chặt, ngón tay thon dài, đốt ngón tay tái nhợt, sự hối hận, áy náy, phẫn nộ…… và hận quay cuồng!

Dịch Dao…… Dịch Dao, đúng là một cái tên hay.

Nếu cô thích giả bộ thích diễn thích bị đàn ông làm, vậy…… anh sẽ thay em trai “Thỏa mãn” cô thật tốt! Anh muốn nhìn xem, cô có thể diễn đến khi nào!

10 giờ ba mươi phút tối.

Khi Đàn Hoa mở cửa vào phòng, màn hình notebook trên bàn trà phòng khách vừa tắt, bóng người cô gái quần áo nửa cởi nửa đóng liền hòa vào bóng đêm.

Đàn Hoa mở đèn, tùy ý cởi giày da liền đi đến bóng người trên sô pha. Cô gái trên sô pha đã cởi bỏ tất cả quần áo ngăn cản, thân hình trần trụi mang theo dấu vết đỏ đỏ tím tím dưới ánh đèn lộ ra đường cong lồi lõm quyến rũ.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy ảnh chụp của cô anh cũng phải thừa nhận, cô có tiền vốn để hấp dẫn người khác phái. Dưới giường là ngọc nữ trên giường là dục nữ, đây là vưu vật mà đàn ông thích nhất, nhưng không có người đàn ông nào lại thích cô gái giả bộ ngọc nữ trước mặt mình, lại là cô gái dâʍ đãиɠ trên giường người đàn ông khác!

“Hôm nay ăn gì?”

Dịch Dao hơi sửng sốt, không phải anh không muốn nghe giọng nói của cô sao? “Sáng hôm qua có người đưa đồ ăn tới, tôi… xào rau cải xanh.”

“Cô có vẻ rất nhàn nhã.” Giọng điệu trào phúng.

Đàn Hoa giơ tay xoa nắn tuyết nhũ tròn trịa đứng thẳng của cô, ngón tay dọc theo đường cong của bầu ngực vẽ vòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát đầu nhũ mềm mại dẻo dai.

Định kỳ mỗi tuần nông trường Xanh Lục sẽ phái người đưa rau tới, anh nhìn bên ngoài không thấy mấy thùng rau nên biết làm cô cầm vào.

Từ mấy ngày trước dẫn cô về đây cho tới bây giờ, trừ việc phát tiết phẫn hận lên người cô, anh cũng không thèm quản cô, cô lại rất nề nếp, giống như không phải lần đầu tiên bị người khác nuôi dưỡng giam cầm.

“Cô đều hầu hạ đàn ông như vậy hả?” Hai ngón tay kẹp lấy một viên anh đào níu kéo, thấy nó bởi vì anh trêu chọc mà cứng lại, Đàn Hoa lạnh lùng cười khẽ, cong ngón tay trêu đùa búng búng một cái.

Vẻ ngượng ngùng khó chịu trên mặt bị Dịch Dao mạnh mẽ áp xuống, đối mặt với vấn đề của Đàn Hoa cô không có trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tình hình Đàn Minh hôm nay thế nào?”

Ánh mắt Đàn Hoa lạnh hơn. Từ ngày đầu tiên anh không cho phép cô lên tiếng, nhưng ngày hôm qua cô vẫn hỏi câu này, kết quả liền bị anh làm cho choáng váng, hôm nay cô vẫn không biết sống chết mà mở miệng hỏi?

“Cô muốn chứng minh cô thật sự quan tâm Đàn Minh, hay là cô thích cảm giác bị đàn ông làm cho hôn mê?”

Nhìn vẻ mặt của Đàn Hoa, lắng nghe lời nói nhục nhã của anh, Dịch Dao đã biết được đáp án cô muốn.

Ngày hôm qua khi cô hỏi, phản ứng của Đàn Hoa tức giận hơn, hôm nay cho thấy tình huống của Đàn Minh tương đối ổn định.

Cô biết Đàn Hoa sẽ không trực tiếp trả lời cô, nhưng có rất nhiều vấn đề, thật ra cũng không cần người khác dùng miệng trả lời.

Đây cũng là lý do vì sao, cô ở lại nơi này, để cho Đàn Hoa phát tiết trên người cô.

Đàn Minh nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ……

Thấy Dịch Dao hơi thất thần, Đàn Hoa bóp cằm nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, “Sao không nói chuyện? Không muốn giả bộ nữa à? Nói, nói thật ra cô rất quan tâm Đàn Minh, nói cô chưa từng có suy nghĩ muốn tổn thương hắn! Nói tin nhắn trong di động Đàn Minh không phải là cô gửi, tiếng kêu dâʍ đãиɠ như vậy thật ra không phải là cô, nói ngày đó ở cổng trường cô không có tán tỉnh đàn ông, nói cô ở lại chỗ này không phải bởi vì sợ tôi trả thù, mà là vì chuộc tội! Nói đi! Không phải cô thích giải bộ đơn thuần thiện lương ôn nhu hào phóng sao? Không ‘giải thích rõ ràng’, sao cô có thể không biết xấu hổ tiếp tục giả bộ chứ?”

Dịch Dao giật giật môi, mặc kệ lý do gây ra như thế nào, kết quả đã đặt ở trước mắt —— cô hại Đàn Minh bị tai nạn xe cộ sống chết chưa biết, cô sẽ không lấy bất kỳ lý do gì để trốn tránh trách nhiệm, nhưng…… cô cũng không muốn từ bỏ quyền lợi giải thích của mình.

“Người ghi âm là tôi, nhưng tin nhắn không phải tôi gửi, ngày đó tôi cũng không biết Đàn Minh ở đối diện, tôi…… chưa bao giờ muốn thương tổn Đàn Minh.”

Đàn Hoa khinh bỉ nhìn Dịch Dao, “Ha…… Ha ha ha ha!”

Cô, cô còn thật sự ‘giải thích’! Cho tới bây giờ, cô còn muốn giả vờ vô tội trước mặt anh! Còn giả bộ bình tĩnh tự nhiên như thế!

Cô cho rằng anh sẽ bị cô lừa lần hai sao?

“Đúng không? Cô không muốn thương tổn Đàn Minh, vậy bây giờ nhất định cô rất áy náy đúng không, nhất định có thể thông cảm cho tâm trạng của tôi, cho nên mặc kệ tôi đối xử với cô như thế nào, cô nên biết rằng đó là xứng đáng, thậm chí tôi đối xử tàn nhẫn với cô, ngược lại trong lòng cô càng được giải thoát hơn, đúng không?”

Giả bộ! Cô muốn giả bộ thành bạch liên hoa, anh không ngại diễn với cô!

“Tùy anh nghĩ thế nào cũng được.” Cô tùy ý để anh phát tiết, đổi lấy tình hình của Đàn Minh, chuyện này ở trong lòng cô là một sự trao đổi, hắn nghĩ như thế nào đối với cô không quan trọng.

“…… Vậy tôi phải thể hiện cho xứng với sự hy sinh vĩ đại của cô rồi!” Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao, Đàn Hoa “Ôn nhu” cười nói, “Đừng sợ, đêm nay tôi sẽ kiên nhẫn một chút, không thể làm cô ngất xỉu nhanh như vậy được.”

“Nói thử xem, cô thích bị làm ở chỗ nào? Phòng khách, phòng bếp, ban công, vườn hoa, phòng ngủ, phòng tắm? Không muốn nói? Không sao, dùng thân thể của cô nói cho tôi biết, tôi tin tưởng sẽ chân thật hơn! Vậy trước tiên bắt đầu từ chỗ này đi?”

Tiếng Đàn Hoa vừa dứt, đôi tay liền ôm lấy eo nhỏ của Dịch Dao đặt cô lên sô pha, sau đó chợt đẩy vai trái của cô một cái, khiến cho nửa người trên của cô ngã ra sô pha sau lưng, may là anh kịp thời đè đùi phải của cô lại, Dịch Dao mới không ngã quỵ.

“A ——” nửa người dựa vào chỗ tựa lưng trên sô pha, nửa người trên lại treo trên không trung, Dịch Dao hoảng loạn bắt lấy chỗ tựa lưng sô pha muốn bật người dậy.

“Không được nhúc nhích.”

“……” Dịch Dao dừng giãy giụa, chịu đựng vòng eo và đầu khó chịu.

Đàn Hoa một tay ấn lên đùi phải của Dịch Dao, một tay kia đẩy chân trái của cô ra, làm cho hoa hạch giữa hai chân lộ ra trước mặt anh.

Cánh hoa hồng nhạt đề phòng mấp máy, che dấu miệng nhỏ dâʍ đãиɠ của cô gái, mông thịt co dãn bởi vì chịu sức nặng thân thể của anh mà bị đè chặt lên lưng ghế, giấu kỹ cúc huyệt nho nhỏ giữa khe mông.

Hai ngón tay tách cánh hoa ra, ngón giữa nhẹ nhàng vân vê tiểu thịt châu đằng trước, hài lòng nhìn hạ thân Dịch Dao run lên, tiếp đó hời hợt không ngừng trêu chọc viên trân châu nho nhỏ, cho đến khi nó đỏ bừng, từ từ cứng lại, tiểu huyệt phía dưới cũng tiết ra một dòng nước trắng.

Đàn Hoa lạnh lùng nhìn bàn tay nhỏ của Dịch Dao nắm chặt ghế sô pha, ngón giữa dính dính ướŧ áŧ ngay miệng huyệt, phủ lên hoa hạch một lần nữa, chỉ là lần này không hề nhẹ nhàng chậm rãi, mà nặng nề đè xuống để trong xương cốt của cô, mượn ngón tay ướŧ áŧ dùng sức mạnh mẽ xoa nắn âm hạch.

“A —— ừ!” Dịch Dao vội vàng buông tay phải ra che tiếng rêи ɾỉ của mình lại.

“……” Tiếng ngâm khẽ lọt vào tai, da đầu Đàn Hoa tê dại, động tác ở tay ngừng lại.

Mắt nhìn vị trí bên tay nhỏ bên cạnh đã biến mất, động tác ở tay càng dữ dội hơn.

“A ừm ——” thân thể mềm mại căng chặt run rẩy không ngừng.

Lời tác giả:

Người thông minh tự tin ~ một khi họ có cái nhìn phiến diện thì càng cố chấp hơn ~ bởi vì bọn họ dùng tất cả những gì mình nhìn thấy là một sự giải thích hợp lý cho dáng vẻ mà bọn họ cho rằng nên như vậy

Cho nên tự tin là chuyện tốt nhưng tự phụ là một chuyện cực kỳ nguy hiểm……