Chương 33: Đêm tối vô tận

Chương 33. Đêm tối vô tận

Nhìn dòng chữ chói mắt trên di động, An Kinh Vĩ tắt di động tùy tiện ném qua một bên, thả chân Dịch Dao xuống, đè lên bụng nhỏ của cô, vừa ngược đãi bầu ngực tròn trịa yêu kiều của cô, vừa cọ xát thật mạnh thật sâu như đóng cọc đâm vào người cô.

Thân là con mồi của hắn, còn nhàn rỗi chơi đùa tình cảm với mấy con mèo con ch* ở bên ngoài, là đang kháng nghị hắn cũng chưa chơi đủ đúng không? Hay là… ám chỉ hắn không thỏa mãn được con mèo nhỏ dâʍ đãиɠ là cô đây?

“Quá, a…… Quá sâu…… Cầu xin anh……”

“Cầu tôi? Tôi là ai?”

“An —— a!” Người đàn ông đột nhiên đâm vào thật sâu làm cô hoảng sợ co rút.

“Tôi không có tên hả?”

“…… Kinh, Kinh Vĩ……”

“……”

An Kinh Vĩ hình như vẫn không hài lòng, ôm Dịch Dao ngồi dậy, nhấc thân thể của cô lên rồi hạ xuống thật mạnh, lại hung dữ thay đổi một chiến trường khác.

“A a ——” cúc huyệt đột nhiên bị cắm đầy làm cô căng chặt, Dịch Dao ôm lấy hắn thắt lưng của hắn, dựa vào cơ bắp trên bả vai của hắn yêu kiều nói, “Vĩ! Vĩ! Trướng quá…… Ưm…… Cắm phía trước được không? Tiểu da^ʍ huyệt rất ngứa…… Rất muốn, côn ŧᏂịŧ lớn tới cắm, a……”

“Yên tâm, sẽ đút no hai cái tiểu da^ʍ huyệt.” Nụ cười nhạt quay về trên khuôn mặt tuấn tú của An Kinh Vĩ, bàn tay lớn xoay khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao lại, môi lưỡi cường thế phong tỏa tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mị của cô, hôn đến mức cô gần ngất đi.

Một ngày mới vừa bắt đầu, nhưng đêm, còn rất dài.

Ngày 12 tháng 11, ngày cuối tuần, mưa nhỏ vừa.

Giữa trưa đến chung cư của Tùy Nhược Thủy, Dịch Dao liền ngã vào sô pha ngủ một giấc, cho đến khi gió lạnh ướŧ áŧ thổi qua phòng khách lạnh lẽo cô mới tỉnh lại, chịu đựng thân thể đau nhức bò dậy lấy quần áo đóng cửa sổ.

Gió thu lạnh lẽo thổi vào, trái tim bị kí©h thí©ɧ đau đớn, nhưng cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Dịch Dao hít sâu một hơi, đi vào phòng bếp, lấy mỳ sợi cùng với trứng gà trong tủ lạnh ra, bắt đầu nấu mì trứng không cà chua.

Cô biết, loại đồ ăn có thể ăn sống giống như cà chua, tên kia chắc chắn sẽ không chừa lại cho cô.

Dịch Dao cân nhắc xem nước vừa đủ chưa, mới vừa bỏ mì vào nồi, đã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, nhìn mì sợi còn lại trong tay, cô bỏ tất cả vào nồi.

“Không lái xe về hả? Sao lại ướt nhẹp thế này? A a! Đừng ném lung tung! Đưa cho tôi, đưa cho tôi!” Thấy Tùy Nhược Thủy ướt đẫm giống như con gà rớt vào nồi canh đang cởϊ qυầи áo ướt ném lên sô pha, Dịch Dao nhanh nhẹn chạy ba bước thành hai bước ngồi xổm xuống bắt được quần áo.

Ba giây sau, quần dài ướt đẫm còn mang theo nhiệt độ cơ thể trực tiếp bay lên đầu cô.

“……” Bất đắc dĩ nhìn theo người đàn ông khỏa thân kỳ quái đi vào phòng tắm, Dịch Dao lắc đầu, kéo cái quần trên đầu xuống, thuần thục xách qυầи ɭóŧ tam giác bên trong đi vào ban công.

Ăn mì xong thu dọn phòng bếp sạch sẽ, sắc trời đã tối đen, mưa không có dấu hiệu ngừng lại, Dịch Dao nhìn dấu vết xanh tím trên cổ tay, sắc mặt bình thản vuốt tay áo xuống.

“Đêm nay tôi có thể mượn sô pha của anh một chút không?” Gõ gõ cửa phòng của Tùy Nhược Thủy, Dịch Dao thuận tay vặn mở cửa phòng duỗi cái đầu nhỏ vào trong mà hỏi. Trông cậy vào tên siêu cấp lười biếng là Tùy Nhược Thủy mở cửa cho cô là không có khả năng xảy ra, cho nên cô rất tự giác.

Người đàn ông khỏa thân dựa vào thân thể để kiếm cơm đang dựa vào đầu giường đọc sách, hai chân vừa dài vừa thẳng chéo lên nhau, tư thế an nhàn thư thái nhưng vẫn lộ ra mỹ cảm xâm lược như cũ.

Quả nhiên là người mẫu trời sinh mà…… Dịch Dao vừa nhìn vừa cảm khái.

Người đàn ông khỏa thân dựa vào đầu giường nhăn hàng mi xinh đẹp lại.

Dịch Dao thấy vậy vội vàng nói, “Có thể đúng không?”

“—— không thể.” Câu chữ rất rõ ràng.

“Đừng nha! Anh nhìn bầu trời bên ngoài đen thui còn mưa lớn nữa, tôi lại không có dù, hay là anh cho tôi mượn cái dù đi?” Trong cái ổ của hắn có mấy con kiến cô biết rất rõ, dù hả? Từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện ở chỗ này!

“……” Tên đàn ông khỏa thân nhìn nhìn ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa, yên lặng cúi đầu tiếp tục xem tiểu thuyết khủng bố của hắn.

“Cảm ơn nha! A, đúng rồi, đừng quên bài tập lần trước tôi giao cho anh, thứ hai tôi kiểm tra nha.”

Chỉ một lát sau, Dịch Dao lại mở cửa phòng của Tùy Nhược Thủy một lần nữa, mặt cô tươi cười nói, “Tôi lấy drap giường nha!”

“……” Tư thế người đàn ông trên giường không hề thay đổi, con ngươi màu xanh lam nhìn cô mấy lần khép mở cửa phòng, cái mũi anh tuấn quý khí, đôi môi no đủ mê người, tóc nâu đến vai tùy ý rối tung nhu hoà phối với ngũ quan hoàn mỹ, làn da trắng nõn như phủ một tầng ánh sáng làm rõ ràng cơ bụng cứng rắn, đường cong hai chân giao nhau rất phù hợp, ở giữa còn có rảnh nhân ngư ẩn hiện.

Theo thói quen của người mẫu nên Tùy Nhược Thủy rất ít khi để lộ ra cảm xúc, Dịch Dao ôm tấm thảm lông mềm mại, đầu nhỏ vừa dính lên gối đã ngủ say.

Cô biết trong đầu còn có rất nhiều vấn đề cần phải xử lý, nhưng bây giờ, để cho cô ngủ lấy sức trước đã, dù sao ông trời cũng đang giúp cô mà? Cả ngày hôm nay điện thoại không hề vang lên.

Hai giờ sáng, Dịch Dao từ trong bóng đêm mở hai mắt ra, mấy giây sau, cô nhắm mắt lại một lần nữa.

Nhưng bởi vì buổi chiều đã ngủ một giấc, buổi tối lại ngủ quá sớm, nên lần này cô không có cách nào ngủ được nữa.

Có khi cô còn nghi ngờ cấu tạo sinh lý của mình có phải không giống với những người khác hay không, vì sao đồng hồ sinh học đã qua bảy năm vẫn không tự động xóa bỏ đi chứ?

Im lặng ngồi dậy, nhìn cách bày biện xung quanh một chút, cho dù trong phòng không có một ánh đèn, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ, từ nhỏ năng lực nhìn trong bóng tối của cô đã rất xuất chúng.

Theo bản năng cô nhìn nhìn khe hở phía dưới cửa phòng —— rất tốt, không có ánh đèn, ba ba đã ngủ.

Ba ba?

“…… A.”

Thì ra ngủ nhiều quá sẽ mơ hồ.

Đã từ lâu rồi cô không cần phải thức dậy lúc nửa đêm, làm đồ ăn khuya cho baba không ngủ, phòng ngừa ông ấy đói mà bệnh đau bao tử tái phát. Cô cũng không cần giống như một bóng ma lúc nào cũng che dấu tiếng độ tồn tại của mình, chỉ vì một chút xíu âm thanh cũng có thể làm baba đang sáng tác bị phân tâm.

Rất nhiều chuyện đã không cần thiết nữa rồi.

Dao Dao, chờ đến khi con trưởng thành, phải nhớ chăm sóc cho mẹ con thay baba, biết không?

“…… Ba, không biết ba có chú ý hay không, con chưa từng đồng ý với người.”

Cô không phải là một người thích hoài niệm, nhưng vào một đêm mưa mùa thu, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cô cũng không cấm mình nhớ lại tuổi thơ không có gì vui vẻ của mình. Nhớ lại lúc trước, mỗi ngày xem TV trong im lặng, thậm chí cô còn học được khẩu hình miệng……

Mưa đã tạnh gió cũng ngừng, Dịch Dao nằm xuống một lần nữa.

Thứ sáu phải nộp báo cáo đề cương luận văn, cùng với bài tập cuối kỳ trong mấy môn học cuối cùng của năm 4, bên trường học cũng không có chuyện gì nữa, năm 4 các bạn học đều tự tìm đơn vị thực tập, học kỳ sau đúng hạn nộp đề cương luận văn và báo cáo thực tập là xong. Vừa nghĩ tới cuộc sống đại học sắp kết thúc, cô cũng có chút đa cảm.

Tạm thời cô không tìm đơn vị thực tập, chờ đến khi Ninh Nguyệt Cầm ký hợp đồng lấy được vai diễn, cô sẽ đẩy nhanh tiến độ hoàn thành ‘Hành trình thám hiểm của nhóm Ngũ Hà’, mười hai trạm mà cô vẫn còn đang dừng lại ở trạm thứ chín, cô không muốn kéo chân mọi người.

Đang lên kế hoạch cho tương lai, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng mơ hồ giống như ảo giác chui vào lỗ tai của Dịch Dao.

…… Chắc không phải đâu?

Dịch Dao mở to mắt nghe một hồi lâu, phát hiện âm thanh vẫn liên tục phát ra từ trong phòng của Tùy Nhược Thủy, hơn nữa thực sự không giống hắn đang ‘tự mình an ủi’ lắm.

Cốc cốc cốc. Dịch Dao đứng dậy gõ cửa.

“Tùy Nhược Thủy?” Gặp ác mộng hả?

Tiếng rêи ɾỉ tiếp tục bị kìm nén, còn lộ ra vẻ thống khổ.

Đừng nói là hắn xảy ra bệnh cấp tính gì đó chứ?

“Tùy Nhược Thủy! Tỉnh lại đi!” Dịch Dao mới mở cửa đã thấy Tùy Nhược Thủy ôm chặt chăn run rẩy trên giường, vội vàng đi qua vỗ vỗ mặt hắn.

Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đau đớn xoắn xuýt lại, Dịch Dao quan sát một lát, đầu gối đi tới đuôi giường, túm chăn trên người Tùy Nhược Thủy ra, nắm một chân của hắn duỗi về phía trước, thỉnh thoảng đấm bóp mát xa bắp chân căng cứng như đá, một chân khá hơn lập tức đổi chân khác, một hồi lâu, rốt cuộc hai chân của hắn cũng khôi phục lại độ mềm dẻo bình thường.

Thật là, cô đã từng thấy người ta ngủ nửa đêm chân bị chuột rút, nhưng chưa từng thấy ai bị nặng giống như hắn.

“Cô, làm gì vậy?” Rốt cuộc Tùy Nhược Thủy cũng tỉnh lại chậm rãi ngồi dậy, co ngươi màu lam lộ ra ý muốn giải thích.

Ặc…… Dịch Dao ngồi quỳ ở trên giường nhìn l*иg ngực trần trụi của hắn, lại nhìn nửa người dưới của hắn bị cô xốc chăn lên——

“Cái kia, cái kia ……”