Chương 27: Không giảm còn cao hơn

Chương 27. Không giảm còn cao hơn

Dịch Dao hít sâu mấy hơi, tay dần dần dùng sức nắm chặt, tăng tần suất vuốt ve cự vật của hắn.

An Kinh Vĩ dùng tiết tấu nhẹ nhàng liên tục xoa nắn kiều mông, đôi tay đẩy hai cánh mông của cô ra hai bên, tinh tế đánh giá hai cái động da^ʍ mỹ dưới thân cô, cúc huyệt bị sức mạnh làm căng ra, nếp uốn co rụt lại giống như đang phát ra lời mời gọi hắn, hoa huyệt hơi hơi lộ ra lại đáng yêu run rẩy.

Khảy khảy nhụy hoa mượt mà trên cánh hoa tinh xảo, khi cô vặn eo né tránh, hắn đem ngón giữa thon dài đâm thẳng vào hoa huyệt nhỏ hẹp, trong nháy mắt đã bị cô cắn chặt.

“A ưm ——” Dịch Dao mất khống chế mà cắn răng.

“A……” Gân xanh trên trán người đàn ông nổi lên. “Cắn tôi?”

“Tôi, tôi không có……” Rõ ràng là hắn ——

An Kinh Vĩ không thể đè nén du͙© vọиɠ muốn chậm rãi dạy dỗ cô, hắn bắt lấy một chân của cô ôm người lên, điều chỉnh tư thế nửa người dưới một chút liền đâm mạnh vào mật huyệt căng chặt mất hồn.

“Á a ——” nếu nói, phong cách của Cầu Dịch Hành là Thanh Long đằng vân* tùy ý nhưng lại khí thế vạn phần, vậy An Kinh Vĩ chính là Bạch Hổ xuống núi, chỉ dạo bước đã làm núi rừng rung động, khi chạy nhanh thì làm muôn thú kinh hồn.

Thanh Long đằng vân*: hình như là Rồng cưỡi mây, chắc ý tác giả là Cầu Dịch Hành nhẹ nhàng nhưng lại khí thế, còn An Kinh Vĩ lại nhanh mạnh.

“Ưm, a, a a……” Theo động tác ra vào vừa sâu vừa mạnh của An Kinh Vĩ, Dịch Dao không thể kiềm chế mà rêи ɾỉ, côn ŧᏂịŧ thô dài cương thẳng giống như trực tiếp từ giữa hai chân đυ.ng tới ngực, ngực bị chồng chất đè nén ép lại, hận không thể thét chói tai thành tiếng.

An Kinh Vĩ hừ nhẹ một tiếng.

Hắn thích xem nhất là dáng vẻ liều mạng kiềm chế của cô, càng thích nhìn cô liều mạng kiềm chế sau đó lại hỏng mất!

Nâng hai chân cô lên, đè ở dưới mông, tư thế hai chân căng chặt làm hoa huyệt càng co chặt hơn, khiến cho hắn một bước cũng khó đi, cũng làm cô run rẩy cả người, dưới tiết tấu thọc vào rút ra không hề gián đoạn của hắn mà thét chói tai.

Mồ hôi từ trên trán chảy xuống, An Kinh Vĩ bật cười.

Hắn đang dạy dỗ cô hay là dạy dỗ chính mình vậy? Dạy dỗ phụ nữ có rất nhiều cách, sao hắn lại dùng cách khó nhất đối với mình chứ?

Muốn chơi, đương nhiên phải sảng khoái trước rồi sau đó lại chậm rãi chơi!

Nâng hai chân Dịch Dao lên đặt trước ngực cô, An Kinh Vĩ tà ác cười, dưới thân nhắm ngay cửa huyệt tiết ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, mạnh mẽ đâm tới, cuồng dã mà thọc vào rút ra, như muốn đâm sâu chọc thủng cô, chơi cô làm cô phải thét chói tai không ngừng.

Đừng, không! Cô, cô sẽ hư mất!

“A a ——” Cô cao giọng thét chói tai, rốt cuộc cũng giải phóng được cảm giác kìm nén trong ngực, nhưng cảm giác vui sướиɠ kia rất nhanh lại dâng lên giữa hai chân.

Cả người bị kɧoáı ©ảʍ cọ rửa nóng bừng, dâʍ ɖị©ɧ trong hoa huyệt trào ra từng đợt, khi hắn di chuyển phát ra tiếng ‘bạch bạch’ rất mắc cỡ, Dịch Dao xoay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt tà ác tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn.

“Hôm nay cô đi Nguyên Thái làm gì?” An Kinh Vĩ đột nhiên hỏi.

“Không, không làm gì cả.”

“Vậy à?” An Kinh Vĩ chôn sâu trong hoa huyệt của cô, vặn vẹo eo thật mạnh, nghiền nát chỗ mẩn cảm yếu ớt, ngón tay còn vân vê hạt trân châu chưa được dạy dỗ.

“A a ——” Dịch Dao hoảng sợ co rút lại, “Tôi, tôi đi phỏng vấn!”

“Phỏng vấn cái gì?” An Kinh Vĩ tấn công chậm lại, chín cạn một sâu thọc vào rút ra trong hoa huyệt cô.

“Ưm……” Tuy hắn không di chuyển kịch liệt có thể làm cô còn chút sức lực để suy nghĩ nhưng hắn nhẹ nhàng một chút sau đó lại mạnh mẽ đâm sâu còn làm cô kí©h thí©ɧ khó nhịn hơn, kɧoáı ©ảʍ như tia chớp từ hắn xuyên qua vách tường nhỏ hẹp lan đến toàn thân, làm cả người cô tê dại.

Thấy Dịch Dao không trả lời, An Kinh Vĩ lật người của cô lại, bên hông tiếp tục chinh phạt, hai ngón tay quẹt lấy mật dịch trét lên hậu huyệt phía sau.

“Đừng, không cần!”

Hai ngón tay cố sức xâm nhập, di chuyển cực kỳ chậm chạp.

“Đi phỏng vấn cái gì?”

“Tôi, tôi không biết……”

Trong đôi mắt hắn chợt lóe lên vẻ tà ác, động tác hai ngón tay theo di chuyển của hông dần dần nhanh lên.

“A a —— tôi, tôi thật sự, thật sự không biết, a……” Khăn trải giường dưới thân bị Dịch Dao nắm chặt, gian nan nói, “Công, công ty chỉ, chỉ nói Nguyên Thái, muốn, muốn tôi đi phỏng vấn, a…… nhưng, không nói là, là phỏng vấn, cái gì……”

Thấy dáng vẻ nức nở không nhịn được của cô, An Kinh Vĩ rút ngón tay ra, ôm lấy eo cô, cúi người đè toàn bộ sức nặng lên cô gái dưới thân, bên hông nhanh chóng di chuyển.

Sau khi sảng khoái phóng thích, An Kinh Vĩ rất có hứng thú dạy dỗ cô gái nhỏ dám can đảm đứng trước mặt khıêυ khí©h hắn, cả đêm... hắn ép cô nói ra lời dâʍ đãиɠ, làm cô tự mình chơi đùa trước mặt hắn để trừng phạt cô, làm cô cắn môi nén nước mắt xin tha thứ.... hắn lại phát hiện hứng thú của hắn không hề giảm mà còn tăng lên.

Mái tóc đen của cô xõa trên gối ướt đẫm, An Kinh Vĩ ôm lấy thân thể mềm mại vô lực của cô vào trong ngực.

Cô gái này… ít nhất là ở trên giường, cực kỳ hợp với khẩu vị của hắn.

Mấy tiếng sau.

Trương Dạng liếc trộm An Kinh Vĩ thấy khóe miệng hắn nhếch lên, thầm suy đoán.

Cô đã theo hắn hai năm, không phải chưa từng thấy An Kinh Vĩ cười, nhưng nụ cười của hắn thường làm đáy lòng cô lạnh lẽo, biểu cảm nhẹ nhàng chân thật như bây giờ —— trong trí nhớ của cô chưa từng có.

Tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?

“Ngày hôm qua ở công ty phỏng vấn cái gì?”

“A? A! Cái đó ——” bỗng nhiên nghe thấy An Kinh Vĩ hỏi, Trương Dạng nhanh chóng suy nghĩ một chút, “Phòng nhân sự gần đây đang tuyển nhân viên lưu trữ, còn … bên đạo diễn Triệu đang tiến hành đợt tuyển chọn thứ hai.”

“ ‘Nguyệt Chi Âm’ hả?”

“Đúng vậy.”

Nụ cười của An Kinh Vĩ tắt dần, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ gì đó.