Chương 24: Rất quen thuộc

Chương 24. Rất quen thuộc

Trước cửa nhà hàng hải sản Phúc Di, phía nam đại học Đông X.

“Anh đưa mọi người về trường học.” Người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú, mới nhìn cũng không đặc biệt gây chú ý lắm, nhưng nếu tinh tế đánh giá sẽ cảm thấy lông mi, mắt, mũi, môi của hắn giống như một bức tranh thủy mặc cực phẩm, khí chất ưu nhã, cực kỳ đẹp.

Mái tóc màu đen vừa nhìn đã biết được xử lý rất khéo tay, không quá mức thời thượng, áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây và áo khoác đen, mặc kệ là xuất hiện ở trường hợp nào, cũng hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

“Cảm ơn anh Hoa! Không cần đâu, gần như vậy chúng em đi mấy bước để tiêu hóa một chút cũng được, anh Hoa phải thường xuyên tới trường học chơi nha! Đàn Minh, tụi mình về trước nha.” Công Tôn Tiểu Sách cùng với mấy người vẫy vẫy tay với hai người còn lại, đi về phía cổng trường.

“Sao vậy? Nghĩ gì thế?” Người đàn ông trẻ tuổi được gọi là ‘anh Hoa’ hỏi.

Đàn Minh dáng vẻ anh tuấn móc di động ra nhìn, “Không có gì, anh, chúng ta đi trung tâm bách hóa đi, em muốn mua đồ.”

“Được, mua cái gì vậy? Quà tặng cho bạn gái hả?”

Nghe thấy hai chữ “Bạn gái”, khuôn mặt trắng nõn của Đàn Minh

lập tức đỏ lên, kiên định gật gật đầu, “Dạ.” ----- Rất nhanh thôi!

“Là Dao Dao đúng lúc có việc bận không tới?”

“Ưm, em muốn để anh gặp cô ấy, Dao Dao đúng là một cô gái tốt, lần đầu tiên em gặp cô ấy……”

Em trai luôn yên tĩnh lại thao thao bất tuyệt nói về chuyện của “Dịch Dao”, còn lấy mấy chục bức ảnh trong điện thoại ra giải thích cho anh nghe, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trẻ tuổi hiện lên nụ cười dịu dàng.

Trên ảnh chụp là đôi mắt sáng ngời thanh xuân của cô gái, ánh mắt tự nhiên có thể hấp dẫn người khác phái, mà đặc biệt là, là đôi mắt bất cứ lúc nào cũng kiên định trầm ổn, nhưng khi mỉm cười lại rất ấm áp mềm mại, cảnh đẹp ý vui.

Nhìn kỹ, trong lòng Đàn Hoa lại có chút khác thường.

Hắn chưa từng thấy cô gái này, vì sao lại có cảm giác rất quen thuộc?

“Làm sao vậy, anh?”

“Không sao,” tạm thời dẹp bỏ sự nghi ngờ, Đàn Hoa cười nói với em trai, “Vì chúc mừng mối tình đầu của em, có muốn đi uống với anh hay không?”

“Anh!”

Ngày 7 tháng 11, sau vài ngày thời tiết âm u, rốt cuộc cũng mưa to.

Dịch Dao cố sức cầm ô đi vào cao ốc Minh Khiêm, đè nén du͙© vọиɠ muốn quay đầu chạy trốn, cất bước đi vào sảnh lớn.

Thái Tiểu Đông đang ngồi ở khu nghỉ ngơi vừa thấy Dịch Dao tới liền đứng dậy đi lại.

“Dao Dao, tôi nghe nói cô từ chức công việc trợ lý?”

“Ừm, sắp làm đề cương luận văn, tôi sợ không sắp xếp được công việc.”

Trên thực tế là bởi vì công việc của Ninh Nguyệt Cầm tạm thời cô không cần lo lắng nữa, cô có thể phủi tay giữ khoảng cách với Ninh Nguyệt Cầm, để phòng ngừa mấy tên đàn ông đùa giỡn trêu chọc cô làm niềm vui phát hiện được gì cả!

An Kinh Vĩ nói chơi với hắn ba tháng, nhưng từ ngày đó hắn cũng không liên lạc với cô, cô nghĩ cũng biết tên kia chỉ nhất thời hứng thú, có lẽ quay đầu lại đã hoàn toàn quên cô rồi, chờ hắn tới, không chừng khi đó đã qua ba tháng.

Cô muốn nhìn một chút, đến lúc đó tên kia sẽ có sắc mặt như thế nào !

“Vậy à, tôi còn đang suy nghĩ, lỡ như cô phỏng vấn đạt, tôi liền ký hợp đồng với cô, coi cô như cây rụng tiền!”

Dịch Dao mỉm cười, “Cây rụng tiền gì chứ, tôi sẽ không diễn ——” nụ cười ngay lập tức cứng lại, mắt đẹp phức tạp nhìn dáng người cách đó không xa.

Định luật Murphy* ở châu Âu thế kỷ 20 —— nếu mọi việc không có khả năng, tỷ lệ nhiều hay ít, chắc chắn sẽ xảy ra.

*Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu như sau: “Việc gì có thể sai thì sẽ sai.” (Anything that can go wrong, will go wrong)

Người mà cô nghĩ rất khó gặp, lại dễ dàng gặp được.

Hôm nay An Kinh Vĩ mặc âu phục nghiêm chỉnh, nhan sắc trầm ổn, kiểu dáng kinh điển nhất, được may riêng cho hắn, nhưng toàn thân hắn toát ra vẻ tà ác vẫn không che giấu được, giống như là một tên ác ma biến thành người đàn ông tuấn mỹ phủ thêm lễ phục màu đen.

Nhìn thẳng vào Dịch Dao, đôi mắt sắc bén của An Kinh Vĩ nhìn Dịch Dao giống như chim ưng hùng dũng bay lượn trên trời nhìn con thỏ trắng trẻo dưới mặt đất.

“Chào, An tiên sinh!” Thái Tiểu Đông vội vàng chào hỏi, còn kéo kéo ống tay áo của Dịch Dao, ý bảo cô nhanh chào đi.

Dịch Dao rũ mắt cúi đầu, nghiêng người nhường đường, giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng, “…… chào An tiên sinh.”

Bước chân An Kinh Vĩ dừng lại, sau đó xẹt qua như một cơn gió.

Phía sau hắn, Trương Dạng mới cắt tóc ngắn nhìn Dịch Dao gật gật đầu, đôi mắt vui vẻ như đang thấy trò hay.

Trực giác của cô rất chính xác, giữa cô gái Dịch Dao và Boss chắc chắn có gì đó, nhất định sẽ có chuyện xảy ra! Không, có lẽ, đã xảy ra!

Vài phút sau, Dịch Dao vừa đến phòng chờ ngồi xuống, móc di động ra, do dự một lát, bấm xem tin nhắn.

9 giờ, khách sạn Venus, phòng C888.

Dịch Dao bĩu môi, thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông vào.

Tòa nhà A, cao ốc Minh Khiêm, phòng 2001 có mấy người đang ngồi.

Triệu Dũng nhìn hai tên thiên chi kiêu tử trái phải đang trầm mặc, xấu hổ khụ khụ, “Chuyện này, hai vị, vừa nãy có cảm thấy ai thích hợp không?”

Lý Duật mặc một bộ tây trang màu rượu hồng lật lật tư liệu trong tay, “Không có cảm giác.”

“Vậy, Đàn Hoa cậu cảm thấy sao?”

“Có hai người có thể thử một chút.” Đàn Hoa phong độ ưu nhã bưng ly cà phê, thong thả ung dung nói.

“Ặc… Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc đây.” Triệu Dũng vừa nghe hai người này kết luận, lập tức chạy mất, ông không nghĩ mình có thiên phú làm người hòa giải đâu, đặc biệt là người hòa giải của hai tên này, cả giới giải trí chắc cũng không ai làm được!