Chương 19: Ai là người thắng

Chương 19. Ai là người thắng

An Kinh Vĩ “Tê” một tiếng hít một ngụm khí lạnh, phân thân hơi hơi dính nước.

“Cha già à, tuy rằng con không để ý cứ như vậy nói với cha mấy câu, nhưng nếu như cha không lảng tránh đi, mệnh căn của con cha sẽ gặp nguy hiểm đó.” An Kinh Vĩ đưa lưng về phía cửa, nhìn chằm chằm cô gái dưới thân mồ hôi ẩm ướt cả người run rẩy, An Kinh Vĩ không hề tôn kính mà mở miệng nói.

“Mày, mày ——” Ông lão tức đến mức không nói nổi thành câu.

Trương Dạng thấy thế vội vàng khuyên ông đi ra ngoài uống ly trà bớt giận, nhưng hai người mới vừa xoay người lại, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rêи ɾỉ sợ hãi không cách nào kiềm chế của phụ nữ, cùng với âm thanh ‘thầm thì’ da^ʍ mỹ của dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng đâm thọc vào hoa huyệt.

Trương Dạng không nói lời nào, nhanh chóng vừa đẩy vừa đỡ ‘mời’ An Lục Thiên ra khỏi văn phòng của An Kinh Vĩ.

“Ưm…… An Kinh Vĩ, anh, a…… Anh là tên khốn khϊếp!”

An Kinh Vĩ bị vách tường bên trong hoa huyệt co rút từng đợt kẹp chặt mà sảng khoái không thôi, không thèm để ý tới lời mắng của cô, côn ŧᏂịŧ dưới thân lại rút ra đâm vào thật sâu, hưởng thụ hoa huyệt liếʍ mυ"ŧ khắp nơi, “Cầu Dịch Hành có khen ngợi em không, thân thể của em đúng là sinh ra để hầu hạ đàn ông?”

Dịch Dao mắt ướŧ áŧ, “Tôi không nhớ rõ…… Um…… Hắn, có khen ngợi tôi hay không…… Tôi chỉ, chỉ nhớ rõ…… Hắn, hắn lớn hơn nhiều so với anh, lợi hại hơn nhiều!”

Không có người đàn ông nào có thể thừa nhận được nỗi nhục nhã này, đặc biệt là người đàn ông kiêu ngạo hơn so với người bình thường!

Sự thô bạo dâng lên An Kinh Vĩ sắc bén híp mắt lại, “Vậy à?”

Hắn hừ lạnh một tiếng, tốc độ thọc vào rút ra chậm lại, đẩy áo của cô lên, nhấc áo ngực lên trên, lộ ra dấu vết màu hồng phấn còn chưa tan trên người cô.

“Chậc, chậc, đúng là, hắn rất ‘đau’ cô đó.”

Tay trái bấm lên đầu nhũ đã đỏ bừng của cô, ngay sau đó bàn tay lớn phủ lên núi tuyết dùng sức tùy ý vuốt ve.

“Hắn to như thế nào? Dài hơn? Hả?” Tay phải từ đầu nhũ đi một đường lướt qua rốn xuống bụng nhỏ, đi vào chỗ kết hợp của hai người, ngón tay thon dài cứng rắn nhét vào hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ căng đến cực hạn.

“A a —— không, đừng mà!” Đôi tay bị trói ở sau người cố gắng chống lên mặt bàn, muốn giảm bớt cảm giác thân thể bị xé rách.

“Vì sao không?” Tuy rằng bị đè ép không thể động đậy, nhưng người đàn ông vẫn không hề thương tiếc di chuyển ngón tay, moi đào vách tường kiều mị trong hoa huyệt, “Không phải em thích thứ lớn hơn à?” Vừa nói, hắn vừa làm bộ muốn đâm thêm một ngón tay vào.

“A a —— không, không! Không có! Không có! Là tôi nói dối! Đừng ——”

“Hừ!” An Kinh Vĩ hừ lạnh một tiếng, rút ngón tay ra, lật người Dịch Dao lại, từ phía sau đâm vào kiều huyệt sâu hơn, cuồng dã xâm chiếm, mông vểnh bị va chạm dâʍ đãиɠ rung động kịch biệt, dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi.

Thân thể cảm nhận được sảng khoái, An Kinh Vĩ vẫn cảm thấy không thỏa mãn, giống như bị cô gái này chạm vào chốt mở bí ẩn nào đó trong thân thể, chỉ muốn hung hăng làm cô, ngày đêm làm cô vừa khóc xin tha vừa dâʍ đãиɠ vui sướиɠ đáp lại hắn!

Kɧoáı ©ảʍ chồng chất đến tới cực hạn, An Kinh Vĩ túm cà vạt trói cổ tay cô, khiến cho cô ngẩng đầu đưa thân thể về phía trước, tốc độ của hắn nhanh hơn, eo thon như mô tơ vận động kịch liệt thọc vào rút ra trong da^ʍ huyệt, nhiều lần xỏ xuyên qua hoa tâm.

Tiếng rêи ɾỉ ngâm khẽ như đàn đứt dây đâm thẳng vào màng tai, sau khi An Kinh Vĩ đâm vào rút ra mấy chục lần, chống vào hoa huyệt đỏ tươi đem tinh hoa phun ra trong cơ thể cô.

Một hồi lâu, An Kinh Vĩ mới rút du͙© vọиɠ ác độc ra, thu dọn một chút, kéo khóa kéo lên.

Không thể khóc! Không được khóc!

Không có gì ghê gớm cả! Mình có thể tự mình đối mặt với tất cả mọi chuyện, không cần ỷ lại vào bất kỳ ai! Mình không cần nước mắt!

Nằm trên mặt bàn lạnh lẽo, Dịch Dao kìm nén tất cả sự mềm yếu của mình, “Phiền anh…… cởi trói giúp tôi.”

Đôi tay cô bị trói đến mức tím lại, An Kinh Vĩ nhìn nhìn, nửa ngày cũng không thể cởi bỏ, đành phải ấn số nội bộ, “Lấy kéo lại đây.”

Dịch Dao cười nhạo hừ lạnh một tiếng, từ mặt bàn leo xuống, trong nháy mắt hai chân chạm đất, mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng giữ vững cơ thể.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ bên trong hoa huyệt ấm áp theo hai bên đùi da^ʍ mỹ chảy xuống, Dịch Dao rũ mắt nhìn, đi qua An Kinh Vĩ lấy ba lô.

Xoay người, Dịch Dao ngồi quỳ trên tấm thảm dưới mặt đất, lấy con dao tùy thân trong ba lô ra.

Khi Trương Dạng cầm kéo vào cửa, liền thấy cô gái nửa người trần trụi trên mặt đất tay cầm dao gian nan thay đổi góc độ để cắt đứt cà vạt trên cổ tay, mà người đàn ông anh tuấn quần áo chỉnh tề cứ đứng ở bên cạnh, vừa nhíu mày vừa yên lặng nhìn.

Ai mạnh ai yếu, ai thua ai thắng, ai chiếm được lợi ai mệt mỏi, hình ảnh này rõ ràng chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được, nhưng vì sao Trương Dạng lại cảm thấy…… Cô gái trên mặt đất mới là người thắng?

“Để tôi giúp cô.” Trương Dạng đi đến bên cạnh Dịch Dao ngồi xổm xuống.

“Không cần, tôi có thể.”

Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc Dịch Dao cũng cắt đứt cà vạt, hoạt động hai tay đau nhức,

sửa sang lại áo ngực, áo thun, thoáng nhìn vết cắt đổ máu trên cổ tay, cô tự nhiên liếʍ liếʍ cổ tay, sau đó mặc quần vào, nhặt lại chiếc giày bị đá bay khi giãy dụa.

Dịch Dao cầm ba lô nhìn về phía An Kinh Vĩ, “Tôi muốn tắm rửa sớm một chút, cho nên, phiền anh nói với con chó săn của anh thu lại móng vuốt dơ bẩn của hắn!”

“……” Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt của Dịch Dao, An Kinh Vĩ không nói một lời.

Bốn giờ sau, khi Mạnh Ni Na mới vừa tháo còng tay từ xe cảnh sát bước xuống, Ngải Kỳ nước mắt như mưa nhào lên ôm lấy cô ấy, đau lòng ủy khuất vì vận mệnh bất công.

Nhận được điện thoại của Ngải Kỳ, sau khi biết Nina không sao, Dịch Dao vẫn luôn ngồi trên sàn nhà ở phòng tắm lắc lư đứng lên, cởϊ qυầи áo xuống, mở vòi hoa sen ra.