Chương 17: Thì ra là cô

Chương 17. Thì ra là cô

Thì ra là cô.

Từ cái nhìn đầu tiên Trương Dạng đã nhận ra Dịch Dao, cô gái này cô đã từng thấy trong tư liệu khi điều tra về Cầu Dịch Hành.

Cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt xinh đẹp thanh xuân trẻ trung, cũng không quá xinh đẹp, nhưng lại lộ ra cá tính mạnh mẽ.

Biểu cảm xa cách lại lộ ra nội tâm cá tính, lưng thẳng, ánh mắt kiên định, cằm nhỏ, vừa nhìn đã biết đây là một cô gái mạnh mẽ không dễ dàng chịu thua.

Vì lý do gì, mà cô gái có khí chất như vậy lại đi làm bạn giường tạm thời cho một người đàn ông xa lạ?

“Dịch tiểu thư, bên này, mời.”

Dịch Dao ổn định cảm xúc, đi theo thư ký bước vào văn phòng rộng lớn.

“……” Văn phòng làm việc lớn gấp đôi so với mấy phòng học ở trường cô, phong cách trang trí hai màu đen trắng cực kỳ đơn giản, làm người ta vừa đi vào đã cảm giác được một áp lực vô hình to lớn, giống như bị một bàn tay lớn bao phủ, mà người đàn ông phía trong như chúa tể vạn vật, không thể nào vượt qua được khoảng cách xa xôi đến gần hắn.

An Kinh Vĩ!

Trong lòng oán hận kêu tên người đàn ông này một lần, Dịch Dao nháy mắt tránh khỏi cảm giác đè ép, “Xin chào, An tiên sinh.”

Dịch Dao không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không nịnh nọt, thậm chí còn có chút châm chọc chào hỏi một câu, làm hai người trong phòng bất ngờ.

Văn phòng này được chuyên gia tâm lý học tỉ mỉ thiết kế chế tạo, từ cửa đi vào, người bình thường đều sẽ tự động sinh ra cảm giác nhỏ bé, do đó khi nói chuyện với An Kinh Vĩ sẽ đánh mất quyền chủ động, không thể phản kháng.

Ngay cả Trương Dạng đã ra vào văn phòng này vô số lần rồi, mỗi lần cô đi vào cũng cảm thấy không thoải mái như cũ.

Trương Dạng đánh giá cô gái bên cạnh. Bình thản ung dung đi vào văn phòng này, không phải không có ai, nhưng mấy người kia ai cũng là nhân trung chi long*, cô gái lần đầu tiên tiến vào văn phòng có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với An tổng …… Dịch Dao là người đầu tiên.

nhân trung chi long* : rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rồng là loài cao quý, linh diệu.

“……” An Kinh Vĩ linh hoạt xoay xoay chiếc bút trong tay, không hề che dấu hứng thú nhìn chằm chằm cô gái lạnh lùng cách hắn mấy bước.

Nói về dáng người, gương mặt, không thể xưng là cực phẩm, nhưng cũng coi như một bữa ăn sáng tinh xảo, hơn nữa…… còn là một bữa ăn sáng rất can đảm.

An Kinh Vĩ bỏ qua sự hứng thú, “Sao tôi không biết mình để quên đồ vậy? Hơn nữa, còn ở trong tay Dịch tiểu thư?”

Dịch Dao nhìn Trương Dạng bên cạnh, thấy An Kinh Vĩ không có ý kêu thư ký ra ngoài, liền thẳng thắn mở miệng, “Trên thực tế, tôi cũng không chắc có phải đồ của An tiên sinh không, nhưng tôi nghi ngờ anh không có thứ này đâu.”

“Ồ, là cái gì vậy?”

“Nhân phẩm.”

“Phụt ——” Trương Dạng phun ra tiếng cười, vội vàng cúi đầu lui ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Dịch Dao.

Trong nháy mắt, rốt cuộc cô cũng biết, vì sao dù cô có lựa chọn tốt hơn, nhưng vẫn kiên trì làm công việc hiện tại!

Đó là! Cô đang đợi.

Chờ đợi sự (thống khoái) thỏa mãn giống như hồi nãy! Chờ có người trừng trị An Kinh Vĩ, khiến An Kinh Vĩ phát điên, khiến hắn bó tay không thể làm gì cả! Chờ người chứng minh cho cô biết, cho dù cường thế như An Kinh Vĩ, cũng có ngày bị người khác chinh phục!

Nhân phẩm…… Ha ha! An Kinh Vĩ từng đồ vật như là nhân phẩm sao?

“……” Chiếc bút trong tay dừng lại, ánh mắt người đàn ông sắc bén như lưỡi dao lăng trì cô gái trước mặt, “Hình như tôi nhớ rõ, tôi không hề đánh rơi đồ vật như vậy.”

“Vậy không biết anh nhớ hay không, anh sai Uông Húc Phong vu cáo một cô gái vô tội?” Nhìn thẳng An Kinh Vĩ với ánh mắt khϊếp người ngồi sau bàn làm việc, Dịch Dao chất vấn nói.

“Vu cáo?” An Kinh Vĩ buông bút xuống, chậm rãi đứng dậy đi về phía Dịch Dao, “Sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng chính xác, bạn của cô kết hôn với đàn ông vì tiền, khi còn quan hệ thì lấy tiền lấy đồ của người ta mấy trăm triệu, nhưng sau lưng lại làm trái pháp luật, cuối cùng còn cuốn gói bỏ trốn, không chỉ lừa gạt tiền bạc, còn lừa gạt tình cảm của người khác. Sao lại nói là vu cáo?”

Nghe lời nói ngang ngược vô sỉ, lật ngược phải trái trắng đen của hắn, Dịch Dao cắn chặt răng, kiềm chế du͙© vọиɠ đánh cho hắn một tát!

Tuy rằng sự thật rõ ràng như thế nào các cô biết, nhưng theo chứng cứ —— Uông Húc Phong đưa bảng kê tất cả trao đổi tiền mặt của hắn và Nina, còn chụp lén ảnh thân mật của Nina và người đàn ông khác! Nhưng rõ ràng những cái đó là do Uông Húc Phong muốn Nina đi lấy lòng bọn họ!

Tất cả chứng cứ đều bất lợi đối với Nina, nếu Uông Húc Phong không rút đơn kiện, có khả năng Nina sẽ bị phán mười năm tù trở lên!

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“A……” Hắn muốn thế nào? Vốn dĩ, nhìn thấy quan hệ của cô với Mạnh Ni Na, hắn chỉ muốn gây chút chuyện, để cô gái này đi tìm Cầu Dịch Hành xin giúp đỡ, một cô gái gặp phiền phức, người đàn ông bao dưỡng cô chắc chắn sẽ là đối tượng đầu tiên cô nhờ giúp đỡ.

Lần này Cầu Dịch Hành về nước, hắn dùng không ít cách để làm quen, cũng để cho Cầu Dịch Hành thấy lực ảnh hưởng của hắn ở thành phố này, nếu Cầu Dịch Hành nguyện ý giúp cô, tất nhiên sẽ chào hỏi hắn, đến lúc đó hắn cứ thuận nước đẩy thuyền, chắc chắn Cầu Dịch Hành sẽ nợ hắn ân tình này.

Nhưng mà, hắn không ngờ cô gái này lại có thể phát hiện hắn mới là người khởi xướng. Vậy Cầu Dịch Hành biết không?

Cô gái này…… Một người phụ nữ quỳ gối dưới háng của đàn ông để sinh tồn, lại năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của hắn, hắn có nên khen ngợi cô không?

Nhéo cằm Dịch Dao, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên. Đôi mắt trong suốt hiện lên sự phẫn nộ và căm ghét, còn có khinh bỉ và khinh thường, làm cô đặc biệt “sinh động”, giống như lúc nào cũng có thể chém đứt bàn tay của hắn.

Bụng dưới đột ngột dâng lên hưng phấn, cả người rùng mình, một cảm giác thoải mái khác thường cùng du͙© vọиɠ lan tràn khắp nơi, cuối cùng hội tụ ngay thân dưới.

“Nếu…… tôi muốn em thì sao?”

Dịch Dao hừ lạnh một tiếng, hất tay An Kinh Vĩ ra, “Cảm ơn anh đã xem trọng tôi, nhưng tôi tưởng anh muốn cái này hơn!”