Một trong những sở thích của tôi là biểu diễn ảo thuật.
Một nhà ảo thuật có thể biến một chiếc khăn tay thành một con chim bồ câu.
Bí quyết là phải nhanh.
Nhanh đến mức mắt thường của con người không thể nhìn thấy ảo thuật gia lôi con chim bồ câu từ trong người ra.
Mà tôi thì đủ nhanh.
Khoảnh khắc bảo an chạy đến chỗ tôi, tôi đã dùng dao cắt đ.ứ.t ngón tay của Vương Linh với tốc độ còn nhanh hơn cả giây.
Mồ hôi trên tay tôi dính chặt vào ngón tay bị cắt đ.ứ.t đẫm m.á.u này.
Tôi không ngừng nói trong lòng: "Linh Linh, cảm ơn cậu. "
Sau khi trở lại ký túc xá, đã là 9:50.
Tôi không thèm rửa mặt, thậm chí quần áo cũng chưa thay, trực tiếp nằm lên giường.
Rinh rinh.
Lúc này, điện thoại lại rung lên.
Tôi mở mắt ra, Vương Linh đã c.h.ế.t vẫn còn gửi tin nhắn cho tôi:
[Không bao giờ được rời khỏi trường.]
[Sau mười giờ, khóa trái cửa lại, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa.]
[Chú ý chân của cô giáo, nếu như chân của bà ta là chân cừu, vậy bà ta đã nhiễm bệnh, tránh xa bà ta ra.]
[Cậu có thể tin lời của người c.h.ế.t.]
Tôi đọc thầm những quy tắc này, sau đó đứng dậy khỏi giường, định khóa cửa phòng ngủ lại.
Nhưng lúc này, Chung Thục Trân và một người bạn cùng phòng khác tên là Lý Diệu Diệu, đẩy cửa vào. Chung Thục Trân nghi ngờ nhìn tôi, nói: "Chu Thanh, cậu lừa tôi."
Tôi nhún vai, "Lừa cái gì?"
Chung Thục Trân cười lạnh một tiếng: "Cậu nói cậu không tin vào các quy tắc, nhưng cậu lại tuân theo, khóa cửa ký túc xá trước mười giờ."
Tôi mặc kệ cô ta, trèo lên giường trên cùng, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Chung Thục Trân và tôi từng là bạn thân.
Cô ta là một người rất thông minh, nếu tôi liên minh với cô ta, tôi chắc chắn sẽ có thể sống sót tốt hơn trong các quy tắc kinh khủng này.
Nhưng tôi không thích cô ta.
Bởi vì, cô ta đã từng quyến rũ bạn trai của tôi…
Khi suy nghĩ của tôi đang bay bổng, thì bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng đập cửa “Cốc cốc cốc" vang lên.
Lý Diệu Diệu buột miệng hô lên: "Là ai? Buổi tối không ngủ tới đây gõ cửa làm cái gì vậy hả?"
Chung Thục Trân ngay lập tức giữ chặt lấy Lý Diệu Diệu, đặt ngón trỏ của cô ta vào phía sau, làm động tác ‘suỵt".
Nhưng Lý Diệu Diệu lại lo chính mình nói chuyện: "Thục Trân, không phải là tớ không tuân theo quy tắc, mà là Vương Linh vừa gửi cho tớ một tin nhắn. Cậu ấy nói buổi tối nếu có người tới gõ cửa thì nhất định phải đáp lại."
Trong lòng tôi không khỏi dâng lên vài phần tò mò.
Các quy tắc mà Vương Linh gửi cho tôi và Chung Thục Trân giống nhau như đúc.
Nhưng tại sao cái gửi cho Lý Diệu Diệu lại khác?
"Là tôi." Giọng nói quen thuộc của giáo viên cố vấn từ ngoài cửa truyền vào, "Em cũng biết, trong trường học lần lượt có rất nhiều người c.h.ế.t, hiệu trưởng kêu cô tới cùng mọi người trò chuyện, tư vấn tâm lý."
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy đồng hồ báo thức được đặt trước mười giờ trên điện thoại di động rung lên.
Bây giờ tuyệt đối không thể mở cửa.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không màng đến tiếng ồn ào bên ngoài, chuẩn bị đi ngủ.
Lý Diệu Diệu chần chờ một chút: “Cô giáo, chúng em đều ngủ cả rồi, ngày mai cô tới được không ạ?"
"Không được!" Giọng của giáo viên cố vấn rõ ràng lạnh hơn rất nhiều, nhất định buộc phải nghe theo.
“Mở cửa.”
[Không tin giáo viên, không từ chối giáo viên.]
Tôi đột nhiên cảm thấy kì quái.
Điều này mâu thuẫn với quy tắc [Không được mở cửa sau mười giờ].
Nên làm cái gì bây giờ?
Chốc lát, tôi nhận ra rằng hai quy tắc này không mâu thuẫn với nhau.
Chỉ cần sau mười giờ bạn không trả lời giáo viên, giáo viên sẽ không yêu cầu bạn mở cửa.
"Làm sao bây giờ?”
Lý Diệu Diệu rõ ràng là đang hoảng loạn, cô ta lắc cánh tay của Chung Thục Trân, hỏi: "Cô giáo muốn tớ mở cửa, tớ nên mở hay không mở đây?"
Chung Thục Trân cực kỳ tuân theo các quy tắc, cô ta cũng giống như tôi, nhắm mắt ngủ, không trả lời Lý Diệu Diệu.
"Mở cửa, mau mở cửa!"
Ngoài cửa, tay cô giáo dường như được lên dây cót, cứ theo quy luật một lát lại gõ xuống.
Lý Diệu Diệu như sắp khóc lên, khuôn mặt cô ta vặn vẹo, vẻ mặt hung ác: "Thục Trân, c.ứ.u tớ, mau c.ứ.u tớ!"
Tôi nghe mà cảm thấy không thích hợp.
Lý Diệu Diệu có ý gì?
Cô ta gặp nguy hiểm ư?
Lạch cạch.
Cửa đã bị mở ra.
Lý Diệu Diệu thanh âm tràn đầy sợ hãi: "Tớ...tớ không kiểm soát được tay mình, tay của tớ không nghe theo tớ, đi mở...mở cửa rồi."
"Tốt lắm, em đúng là một đứa trẻ biết nghe lời."
Giọng giáo viên cố vấn lạnh lùng giống như một cái máy.
Sau khi cô giáo bước vào ký túc xá, trong phòng vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc trên sàn.
Nhưng tôi nhớ rõ ràng, cô giáo đang mang thai bảy tháng sao lại đi giày cao gót.
Cũng không bao giờ lạnh lùng, tôi nhớ đến quy tắc: [Chú ý đến chân của cô giáo, nếu chân bà ta là chân cừu, thì bà ta đã bị nhiễm bệnh, tránh xa bà ta ra.]
Chẳng...Chẳng lẽ chân cô giáo đã biến thành chân cừu rồi sao?
Nghĩ đến cảnh một đôi chân cừu màu trắng nhợt nhạt, trần trụi đè lên chân người, tôi chợt thấy cả người phát run.
"Được rồi, không ngủ nữa."
Lúc này, giọng nói của giáo viên cố vấn như một bóng m.a hiện ra bên tai tôi.
Khoảng cách bà ta rất gần tôi, như thể toàn bộ khuôn mặt của bà ta đang dựa trên mặt tôi.
Thậm chí, tôi còn cảm nhận được một lớp lông tơ tiếp xúc trên da tôi và một cổ vị tanh, cứ như mùi hôi của thịt thối lâu ngày để lại.
Tôi cũng không nghe thấy tiếng người bước lên khung giường.
Vậy cô giáo đi lên bằng cách nào?
Lỗ chân lông trên khắp cơ thể tôi đều cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi vẫn cắn răng và giả vờ ngủ.
"Tôi biết em còn chưa ngủ." Giọng nói của giáo viên cố vấn vẫn lạnh lùng như cũ, mang theo chút áp bức, "Em đã c.h.ặ.t đứt ngón tay của người c.h.ế.t, giao ra ngay!"