Chương 1

Lúc này, t.h.i t.h.ể bạn cùng phòng được đặt ở cổng trường.

T.h.i t.h.ể của cô ấy được bao phủ bởi một tấm vải trắng thấm đẫm m.á.u, cánh tay buông thõng trên mặt đất, nắm trong tay là một đứa bé với đôi mắt nhắm nghiền.

[Không tin tưởng giáo viên, không từ chối giáo viên.]

[Sau mười giờ, đúng giờ đi ngủ, đừng soi gương, đừng nhìn xuống gầm giường!]

[Nhà ăn là nơi an toàn, nhưng đừng ăn bất cứ món thịt nào.]

[Nếu cậu gặp được một bạn nữ đang mang thai, cô ấy mặc quần áo màu đỏ thì hãy giúp đỡ, còn mặc quần áo màu xanh lá cây thì nhất định phải tránh xa!]

[C.h.ặ.t một ngón tay của tớ, m.á.u và thịt của tớ sẽ bảo vệ cậu.]

Phía trên là tin nhắn bạn cùng phòng Vương Linh gửi cho tôi.

Tuy nhiên, cô ấy đã bị mất m.á.u đến c.h.ế.t.

T.h.i t.h.ể đều đã cứng ngắc rồi, sao có thể gửi tin nhắn cho tôi được?

Tôi không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Tôi chỉ thấy nó đáng sợ và kỳ lạ.

"Trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi, đừng tụ tập ở chỗ này xem náo nhiệt!"

Lúc này, lãnh đạo nhà trường và một nhóm bảo vệ đi đến.

Các nhân viên bảo vệ vung thanh sắt, xua đuổi những sinh viên đang vây quanh t.h.i t.h.ể của Vương Linh.

Sau khi mọi người rời đi, họ đặt t.h.i t.h.ể của Vương Linh vào một chiếc túi đựng x.á.c, rồi đi về phía tầng hầm của trường.

Tôi cau mày.

Tầng hầm của trường là nơi chuyên cất giữ t.h.i t.h.ể của giáo viên tình nguyện hiến x.á.c.

Nhưng tại sao sau khi thấy có học sinh t.ử v.o.n.g, lãnh đạo nhà trường không giữ nguyên hiện trường, gọi cảnh sát, thông báo cho gia đình học sinh?

“Nhường đường nào!”

Hai nhân viên bảo vệ khiêng t.h.i t.h.ể ở phía sau tôi đi về phía cổng trường, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tránh xa t.h.i t.h.ể một chút, sẽ xui xẻo đấy."

Mặc dù bọn họ nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy bước chân của hai nhân viên bảo vệ này rõ ràng đang hướng thẳng về phía tôi!

Trái tim tôi ngừng đập.

Đột nhiên tôi phát hiện mấy nhân viên bảo vệ mặc quần áo màu đen.

[Đừng đến gần người đàn ông mặc đồ đen, họ sẽ khiến cậu mang thai.]

Đây là một trong những quy tắc mà Vương Linh đã gửi cho tôi qua tin nhắn.

"Mấy người làm gì thế?"

Tôi hét vào mặt nhân viên bảo vệ, muốn làm cho bọn họ dừng lại.

Tôi muốn chạy, nhưng cơ thể dường như không nghe lời, tôi không thể di chuyển được.

Mắt thấy một tay ôm đầu Vương Linh, một tay ôm chân Vương Linh.

Nhân viên bảo vệ đang di chuyển cái x.á.c nằm ngang cách tôi ngày càng gần.

Thậm chí, cánh tay tôi còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của t.h.i t.h.ể.

Nỗi sợ hãi tột độ khiến tất cả m.á.u trong người tôi chảy ngược cả lên.

Đột nhiên, tôi bộc phát động lực, điên cuồng chạy ra xa mấy mét.

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, tức giận gầm lên: “Mấy người đ.i.ê.n rồi hả? Cố ý lấy t.h.i t.h.ể đâm c.h.ế.t tôi à?”

Bảo vệ không nói gì, bọn họ vẫn khiêng t.h.i t.h.ể hướng về hướng ban đầu, đi thẳng về phía trường học.

Tuy nhiên, họ đều đồng thời quay đầu về phía tôi, đôi mắt nhợt nhạt của họ nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt của họ rất kỳ quái, trái ngược với người bình thường.

Nhãn cầu của họ đen tuyền ngoại trừ một đốm trắng sắc nét ở chính giữa đồng tử.

Vô cùng rợn người.

Tôi không dám hét nữa chứ đừng nói là nhìn họ, tôi vô thức cúi đầu xuống, đột nhiên, có ai đó giật mạnh góc áo của tôi.

Tôi quay mặt lại thì thấy một người bạn cùng phòng khác thấp hơn tôi mười cm, Chung Thục Trân.

Cô ta siết chặt chiếc váy dài của tôi, nhỏ giọng nói: “Chu Thanh, vừa rồi cậu tránh mấy bảo vệ mặc đồ đen, không lẽ cậu cũng nhận được tin nhắn kia của Vương Linh à?”

Tôi chần chừ một lúc rồi hỏi cô ta: “Cậu cũng nhận được sao?”

“Ừ."

Chung Thục Trân lấy điện thoại của cô ta ra và cho tôi xem.

Tôi thấy một loạt các quy tắc giống hệt quy tắc của tôi được hiển thị trên đó.

Cô ấy phóng to phông chữ trên màn hình điện thoại, hỏi tôi: "Cậu có tin những quy tắc này không?"

"Tôi không tin."

"Chúng ta là sinh viên y khoa, hẳn đã biết rất rõ, chỉ có nam và nữ sau khi làm chuyện đó thì mới có thể mang thai.”

Tôi lắc đầu nói tiếp: “Theo quy tắc, muốn tôi c.h.ặ.t ngón tay của Vương Linh để bảo toàn tính mạng. Nhưng đây là tội xâm phạm t.h.i t.h.ể trái phép, sẽ phải ngồi tù. Tôi tuyệt đối không thể làm theo các quy tắc đó được."

"Nếu không dựa theo quy tắc mà làm, thì người c.h.ế.t tiếp theo sẽ là chúng ta đó!"

Chung Thục Trân có chút nóng nảy, cô ta đè giọng mình xuống cực kỳ nhỏ, nói: "Chu Thanh, cậu không nhận thấy trường học này có gì đó không ổn sao?"

"Lớp chúng ta đã có tới bảy nữ sinh mang thai vì mất m.á.u quá nhiều mà c.h.ế.t, nhưng không một cảnh sát nào, thậm chí không có người nhà nào đến trường gây rối!"

"Thục Trân, cậu đừng có mà nói lung tung nữa." Tôi hít một hơi thật sâu, "Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, bọn họ chỉ bởi vì làm chuyện bậy bạ nên mới mang thai xuất huyết mà c.h.ế.t, chỉ cần chúng ta đi học thật tốt, sẽ không có chuyện gì đâu."

Chung Thục Trân liếc mắt nhìn tôi oán giận một cái: "Vốn là tôi muốn cùng cậu kết thành đồng minh để có thể sống sót bằng mấy cái quy tắc quỷ dị này, nhưng tôi thực sự không ngờ cậu lại ngốc như vậy, thật là hết thuốc chữa!"

"Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ."

Tôi tìm một cái cớ, nhanh chóng đi về phía ký túc xá của trường. Tất nhiên là tôi tin tin nhắn mà Vương Linh gửi đến. Cho nên bây giờ tôi phải nhanh chóng tuân thủ quy tắc đi ngủ đúng mười giờ. Đồng thời cũng không quên c.h.ặ.t ngón tay cô ấy để giữ tính mạng.

Lúc này, thứ giấu tại lòng bàn tay đang khép chặt trong túi váy của tôi, chính là ngón tay bị c.h.ặ.t đứt của Vương Linh.