Chương 9: Dị độ không gian

Nhưng vào lúc này, Triệu Nhã Thi kêu lên: "Cái nút. . . Cái nút này ấn thế nào!”

Vừa nhìn đã giật mình, trừ hai nút công tắc ra thì các nút khác của các tầng đều trống trơn.

Diệp Đồng: "Ở đây có hai hàng phím. Phòng học của chúng ta là 602. Chắc là nút đầu tiên ở hàng đầu tiên bên trái."

"Chờ một chút!"

Tôi muốn ngăn lại, nhưng cô ấy đã nhanh tay nhấn nút.

“Ding!”

Cửa thang máy mở ra.

Nhưng giây tiếp theo, mùi m.áu tươi nồng nặc xông vào.

Tôi thấy bên ngoài thang máy không phải hành lang của lớp học, mà là một vũng m.áu. Có vô số thây ma từ trong vũng m.áu đang bò về phía chúng tôi, quần áo chúng rách rưới, m.áu thịt bầy nhầy, trông vô cùng kinh tởm.

"Mau! Đóng cửa lại!"

Triệu Nhã Thi phản ứng nhanh nhất, cô ấy nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.

Nhưng điều kỳ lạ là cửa thang máy vẫn không đóng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?!" Triệu Nhã Thi kêu lên.

"Tôi hiểu rồi, hai hàng phím này đã bị đảo ngược, đây là một cái bẫy!"

Vừa dứt lời, tôi vội nhấn nút mở cửa.

Quả nhiên, cửa thang máy bắt đầu đóng lại.

Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa sắp đóng, một bàn tay đầy m.áu đã thò vào kẹp ở cửa.

Mọi người đều biết, khi cửa thang máy bị giữ lại, nó sẽ tự động mở ra.

Bằng cách này, các thây ma khác sẽ tràn lên.

"Diệp Đồng! Diệp Đồng!" Triệu Nhã Thi sợ đến mức nhanh chóng gọi tên Diệp Đồng, cô ấy biết Diệp Đồng biết Vịnh Xuân Quyền.

Nhưng khi quay lại, chỉ thấy Diệp Đồng mềm nhũn trên mặt đất, sắc mặt tái xanh, miệng run run: "M.áu...m.áu…”

Thì ra là Diệp Đồng mắc chứng sợ m.áu!

Trong tình thế nguy cấp, tôi không còn cách nào khác ngoài việc dùng chân đá về phía những thây ma đó. Thấy vậy, Triệu Nhã Thi cũng liều mạng chống lại lũ thây ma với tôi.

Nhưng sự chống trả này đối với chúng không có tác dụng.

Thấy thây ma sắp xông vào thang máy, một bóng người lao tới.

"Tổ sư tại thượng, cấp cấp như luật lệnh!"

Vừa dứt lời, một đạo bạch quang lóe lên, đám thây ma lập tức rút lui.

Người vừa ra tay là Mao Chỉ Hàm.

Cô ấy đã cắn ngón tay của mình và dùng m.áu viết một câu thần chú trong lòng bàn tay.

Mao Chỉ Hàm: "Hác Vận, đóng cửa lại!"

Tôi không dám lơ là, lập tức bấm nút.

Khi cửa thang máy đóng lại, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Giỏi lắm, Mao Chỉ Hàm, cậu quả nhiên là hậu duệ của nhà họ Mao, trước đây tôi đã đánh giá thấp cậu." Triệu Nhã Thi cười nói.

Tôi: "Chỉ Hàm, không phải cậu nói sợ ma sao? Vừa rồi sao cậu lại dũng cảm như vậy?"

Mao Chỉ Hàm thở ra: "Tôi sợ, nhưng để cứu tính mạng của các chị em, tôi phải mạo hiểm.”

Diệp Đồng: "Thực xin lỗi, vào thời khắc mấu chốt như vậy tôi lại. . . ."

Tôi đỡ Diệp Đồng dậy: “Diệp Đồng không sao đâu, ai cũng có ưu nhược điểm riêng, Chỉ Hàm nói đúng, chúng ta là chị em, không được so đo, phải cùng nhau cố gắng rời khỏi nơi này.”

Bốn người chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt trở nên kiên định.

Tôi nhìn đồng hồ đã 7:55 và chúng tôi sắp hết thời gian.

Theo nội quy, chỉ có hai cơ hội để dừng thang máy, vừa rồi chúng tôi đã sử dụng hết một lần, vì vậy chúng tôi phải nắm lấy cơ hội còn lại.

Triệu Nhã Thi: "Hác Vận, ở đây cậu là người có năng lực phân tích giỏi nhất, cậu quyết định đi, chúng tôi tin tưởng cậu."

Mao Chỉ Hàm và Diệp Đồng bên cạnh cũng vội vàng gật đầu.

Vì họ tin tưởng tôi nên tôi nhất định phải đưa họ ra ngoài an toàn.

Tôi cẩn thận nhìn các nút của thang máy, có hai hàng dọc, tòa nhà giảng dạy có 12 tầng, vừa rồi Diệp Đồng ấn nút đầu tiên ở cột dọc bên trái, nhưng đã nhầm. Có thể thứ tự phân bố của các tầng trên phím không được đánh số theo chiều dọc mà đánh số theo chiều ngang.

Vì vậy, tôi đã nhấn nút thứ ba ở cột dọc bên phải.

Quả nhiên, khi cửa thang máy mở ra, hành lang của lớp học hiện ra trước mặt chúng tôi.

Đã 7 giờ 56 phút rồi.

Nhưng khi tôi nghĩ mình đã đến nơi an toàn, giây tiếp theo một con số đã ngăn chúng tôi lại.

Tôi thấy biển báo tầng trước mặt tôi ghi số "9" thay vì là số "6".

"Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi chúng ta nhấn sai sao?" Triệu Nhã Thi nói.

Lúc này có bảy tám sinh viên từ dưới lầu chạy lên.

"Hác Vận, tại sao chúng ta không đi thang bộ sẽ xuống tầng 6 nhanh hơn." Mao Chỉ Hàm nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào số 9 trước mặt và không nói gì.

Không đúng, nếu vừa rồi chúng tôi bấm sai số tầng, chúng tôi sẽ không ra khỏi thang máy được, như vậy có nghĩa là tầng này phải là tầng 6, nhưng tại sao ...