Chương 3.2: "Cảm ơn cô, Khương tiểu thư."

"Xin lỗi." Khương Diệc Ngưng nhẹ giọng nói, không biết là đang xin lỗi ai, vì vậy Vương Minh chỉ đành gọi dừng lại. Nhưng những lần tiếp theo vẫn vậy, mỗi lần đến lúc ra tay, Khương Diệc Ngưng đều chần chừ, nếu không thì chính là không có một chút lực nào. Vương Minh hô to bảo cô dùng sức một chút, nhưng Khương Diệc Ngưng căn bản không hạ thủ được, cuối cùng đành phải tạm thời nghỉ ngơi mười phút.

"Khương Diệc Ngưng, cô đang làm gì vậy? Trước đó còn diễn tốt? Cô ấy là tình địch, cô dùng sức đánh cô ấy đi, cô sợ cái gì." Vương Minh bất mãn nói, nhưng Khương Diệc Ngưng chỉ có thể không ngừng xin lỗi, cô thấy Trang Mạch Tuyên ngồi ở xa, không nhịn được đi qua.

"Xin lỗi, Trang tiểu thư, là tôi làm chậm trễ thời gian của cô." Khương Diệc Ngưng đến xin lỗi làm Trang Mạch Tuyên có chút ngoài ý muốn, từ khi tiếp xúc đến bây giờ, người này luôn cho cô một loại ấn tượng là người không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

"Không sao, chỉ là tôi tò mò, tại sao cô không thể dùng sức? Tôi có thể đảm bảo với Khương tiểu thư rằng tôi sẽ không làm gì quá đáng trong chuyện này." Trang Mạch Tuyên cảm thấy Khương Diệc Ngưng không dám dùng sức có lẽ là sợ mình lên truyền thông nói xấu, nhưng nghe cô bảo đảm, ngược lại sắc mặt Khương Diệc Ngưng lại trở nên ảm đạm.

"Trang tiểu thư, chúng ta có thể diễn thử một chút được không?"

"Được, có thể, lần này cô muốn đánh thật cũng không sao."

Hai người tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, đem cảnh vừa rồi diễn lại một lần. Đến lúc cuối cùng muốn đánh, Khương Diệc Ngưng không ngừng nhắc nhở bản thân trong lòng rằng đây là diễn kịch, đây là diễn kịch, mình không phải thật sự muốn đánh Trang Mạch Tuyên. Cuối cùng, cô dùng sức tát một cái, tuy rằng lực đạo vẫn chưa đủ lớn, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều so với trước. Nghe tiếng bốp giòn tan, trên mặt Trang Mạch Tuyên cũng xuất hiện một dấu tay. Cô định nói Khương Diệc Ngưng cuối cùng đã tìm được cảm giác, ai ngờ vừa quay đầu lại lại thấy Khương Diệc Ngưng đang nhìn mình với vẻ đau lòng, thậm chí còn đưa tay sờ mặt mình.

"Thật xin lỗi, tôi sẽ ngay lập tức đi tìm túi chườm đá cho cô." Khương Diệc Ngưng không phải đau lòng, mà trong lòng thực sự khó chịu. Cảm thấy bàn tay ấm áp của Khương Diệc Ngưng đặt trên mặt, Trang Mạch Tuyên nhịn không được lùi lại một bước, cô không thích thân cận với người khác, đặc biệt Khương Diệc Ngưng và cô cũng không tính là quá thân thiết. Rõ ràng sự xa cách khiến tay Khương Diệc Ngưng khựng lại, ngón tay run lên, lúc này mới chậm rãi thu hồi lại, nở một nụ cười dịu dàng.

"Trang tiểu thư, cảm ơn cô, tôi nhớ kỹ cảm giác vừa rồi. Yên tâm, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn." Khương Diệc Ngưng nói xong, mỉm cười rời đi. Trang Mạch Tuyên thấy thái độ chuyển biến của cô liền thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau. Hai người trong suốt hành trình đều rất nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới có người đã chụp hết tất cả những gì xảy ra.

Sau khi nghỉ ngơi lại tiếp tục diễn, Khương Diệc Ngưng cuối cùng cũng tìm lại được trạng thái của mình. Thời điểm đánh người, cô không chút do dự, mặc dù âm thanh có hơi nhỏ, nhưng hậu kỳ có thể chỉnh sửa lại. Sau khi quay xong cảnh này, còn có thêm một vài cảnh khác, mãi đến buổi chiều cuối cùng cũng kết thúc công việc.

Ngồi ở phòng nghỉ, Trương San có chút không hài lòng nhìn dấu tay trên mặt Trang Mạch Tuyên vẫn còn chưa hoàn toàn mờ đi, tức giận liếc nhìn trợ lý Vương Duyệt bên cạnh, càng cảm thấy trước đây nhận bộ điện ảnh này chính là một sai lầm.

Lúc trước khi Trang Mạch Tuyên mới vừa bước chân vào giới giải trí cũng chưa từng có ai thật sự dám đánh cô, hiện tại lại bị Khương Diệc Ngưng đánh, Trương San đau lòng lắm.

"Nghe chị nói này Tiểu Tuyên, sao em dễ dàng đồng ý như vậy? Lúc đấy nếu chị ở đó, đảm bảo cô ấy sẽ không dám đánh em thật."

Trương San giận sôi máu, muốn trách cứ Vương Duyệt, nhưng Vương Duyệt chỉ là trợ lý, không thể cùng đạo diễn nói về vấn đề quyền lợi. Cuối cùng, Trương San chỉ có thể trách bản thân vì buổi sáng đã không đi theo.

"Không sao đâu." Thấy Trương San vẫn còn nghĩ ngợi về chuyện này, Trang Mạch Tuyên nhẹ giọng nói. Cô nhớ đến việc Trương San đưa kẹo cho mình hôm nay, muốn hỏi một chút về loại kẹo kia. Bởi vì loại giấy gói kẹo này cô chưa từng thấy qua, bao bì tuy không quá đặc biệt, nhưng hương vị lại rất ngon. Vị ngọt thanh, không hề gắt, thậm chí bên trong còn thoang thoảng hương chanh, lại không lấn át hương sữa.

"A? Tiểu Tuyên, ý em là sao? Sáng nay chị chỉ mang đồ đến thôi, không mang theo kẹo cho em đâu." Nghe Trang Mạch Tuyên nói chuyện, vẻ mặt Trương San mờ mịt. Trang Mạch Tuyên cũng nhận ra mình đã nhầm lẫn. Ngay lúc hai người đang cho rằng mình đã ăn đồ của người khác thì Khương Diệc Ngưng hóa trang xong, bước đến đặt mấy viên kẹo lên bàn của Trang Mạch Tuyên.

"Trang tiểu thư, sữa bò và kẹo sáng nay là tôi tự ý chuẩn bị giúp cô, vì biết cô có vấn đề về huyết áp. Kẹo là do tôi tự làm, nếu cô thích, tôi có thể làm thêm cho cô." Khương Diệc Ngưng nói xong liền nhận ra Trang Mạch Tuyên đang nhíu mày không nói gì, còn Trương San thì nhìn mình như quái vật. Cuối cùng, Trang Mạch Tuyên vẫn là người phản ứng trước, nở nụ cười với cô.

"Cảm ơn cô, Khương tiểu thư." Tuy lời nói thể hiện lòng biết ơn, nhưng trên mặt lại mang theo sự xa cách.

"Ôi... Chỉ như vậy thôi sao? Trang tiểu thư ăn kẹo của tôi, có phải hay không nên cho tôi một chút chuyện tốt?"

Giới giải trí vốn dĩ có nhiều chuyện nương nhờ ơn huệ nhỏ để phát triển tình cảm. Trương San đã chứng kiến nhiều chuyện như vậy, Trang Mạch Tuyên cũng không phải chưa từng gặp qua. Chỉ là, các cô không ngờ Khương Diệc Ngưng lại trực tiếp nói ra như vậy.

"Khương tiểu thư, thật sự xin lỗi, tôi không cho rằng tôi có thể cho cô chuyện tốt gì." Trang Mạch Tuyên trực tiếp cự tuyệt. Khương Diệc Ngưng nghe xong, lập tức bày ra một bộ dáng khổ sở. Cô duỗi tay lấy lại mấy viên kẹo đã đưa cho Trang Mạch Tuyên, giống như một đứa trẻ con giữ nó trong tay, rồi lại thả ra.

"Mặc dù Trang tiểu thư không chịu đáp ứng, nhưng kẹo vẫn là cho cô. Thật ra tôi chỉ muốn mời cô ăn cơm thôi, thật sự không được sao?" Khương Diệc Ngưng nói xong, Trang Mạch Tuyên và Trương San đều sửng sốt, hai người không nghĩ tới chuyện tốt mà Khương Diệc Ngưng nói chỉ là muốn cùng nhau ăn cơm.

Hơn nữa... Việc Khương Diệc Ngưng lấy lại kẹo vừa rồi là có ý gì. Chẳng lẽ cô ấy thực sự không muốn cho? Nếu vậy, hành động này cũng quá ngây thơ đi.

Suy nghĩ mãi, Trang Mạch Tuyên vẫn không thể nào hiểu được Khương Diệc Ngưng, dù gì cũng chỉ là một ly sữa bò và mấy viên kẹo mà thôi. Huống hồ nếu đối phương chỉ muốn cùng mình ăn cơm, cũng chẳng có lý do gì để từ chối.

"Khương tiểu thư, có thể cùng nhau ăn cơm, không có vấn đề gì."