Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quy Tắc Của Minh Tinh

Chương 1.2: "Trang tiểu thư, đã lâu không gặp."

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiểu Trang, cô thấy có vấn đề gì không?"

Biên kịch Lưu Chương, cũng được coi là một trong những biên kịch trẻ tài năng, từng viết không ít kịch bản ăn khách được đánh giá cao. Kỳ thực lần này Trang Mạch Tuyên nhận lời khiến anh ta cũng ngạc nhiên, một là vì hiện tại Trang Mạch Tuyên đang ở đỉnh cao sự nghiệp, tiếp theo là bộ phim điện ảnh này tuy rằng kinh phí cũng không thấp, nhưng không thể so sánh với những bộ phim bom tấn khác. Việc Trang Mạch Tuyên nhận lời là một sự kiện khiến mọi người vui mừng và hồi hộp.

Trong giới giải trí ai ai cũng biết Trang Mạch Tuyên tuyệt đối là đương kim ảnh hậu xứng đáng. Năm nay mới 25 tuổi, cô đã hai lần liên tiếp giành được giải Ảnh hậu. Trong 4 năm kể từ khi ra mắt, gần như không có tai tiếng, luôn đối xử lễ phép với mọi người, đúng giờ và không bao giờ tỏ vẻ. Kỹ năng diễn xuất cũng được các diễn viên thế hệ trước khen ngợi là vô cùng xuất sắc. Nghe nói gia thế của cô rất tốt, nhưng thành công của Trang Mạch Tuyên hiện tại hơn phân nửa là dựa vào thực lực của bản thân.

Lưu Chương không dấu vết đánh giá Trang Mạch Tuyên. Hôm nay là ngày công bố diễn viên, cô trang điểm không quá đậm, nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ tao nhã tự nhiên vốn có toát ra trên người. Mái tóc dài màu nâu sẫm mềm mại buông xõa trên vai, trên người là một chiếc váy dài màu trắng bó sát eo, bên ngoài khoác áo choàng nâu sẫm thêu hoa. Cô ngồi yên lặng trên ghế, cũng không tỏ ra sốt ruột vì những người khác đến trễ, mà chỉ nghiêm túc nghiền ngẫm kịch bản.

Khuôn mặt nhu hòa pha lẫn nghiêm túc, con ngươi màu nâu lóe ánh sáng nhàn nhạt. Nhìn nghiêng, khuôn mặt trắng nõn trong sáng, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hơi nhếch lên, đường nét khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người, hoàn toàn không lẫn tạp bất cứ dấu vết dao kéo nào.

Không giống như những gương mặt nổi tiếng trên mạng hiện nay trong giới giải trí đại chúng, Trang Mạch Tuyên đẹp một cách độc đáo. Cô có vẻ đẹp và khí chất khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhớ mãi không quên, lại có thực lực và giàu có. Có thể nói, Trang Mạch Tuyên muốn không nổi tiếng cũng khó, bởi vì ngoài nhan sắc, khí chất của cô còn là điều mà người thường khó có thể có được.

"Biên kịch Lưu, Khương tiểu thư nói còn phải vài phút nữa mới có thể đến." Lúc Lưu Chương đang đánh giá Trang Mạch Tuyên thì trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nói thầm, khiến sắc mặt Lưu Chương trong nháy mắt trở nên không tốt lắm. Kỳ thực anh ta cũng không rõ đạo diễn như thế nào lại chọn Khương Diệc Ngưng làm nữ thứ, nữ diễn viên này anh ta có nghe nói qua, diện mạo rất đẹp, ở giới giải trí hiện tại e rằng khó tìm được người nào sánh vai. Đáng tiếc, dư luận đối với cô ấy lại kém đến mức tận cùng.

Khương Diệc Ngưng không chỉ có quan hệ nam nữ phức tạp, mà còn thường xuyên lui tới những quán bar hỗn loạn, hút thuốc uống rượu. Trong bốn năm kể từ khi ra mắt, không ngừng dính phải tai tiếng, thậm chí ngay cả những người học cùng trường đại học với cô còn lên tiếng nói ở đại học cô liên tục thay đổi bạn trai bạn gái. Không ít người nói để đạt được vị trí hiện tại không biết cô đã ngủ với bao nhiêu người. Vì vậy, khi Lưu Chương nghe nói Khương Diệc Ngưng đóng vai nữ thứ, anh ta cảm thấy người này sẽ gây ra không ít phiền toái cho cả đoàn phim.

Lúc Lưu Chương đang nghĩ như vậy, cửa phòng họp nhẹ nhàng mở ra. Quả nhiên, Khương Diệc Ngưng đến muộn gần nửa tiếng, mang theo vẻ mặt tươi cười rạng rỡ bước vào phòng. Cô vừa đến, cả phòng liền tràn ngập mùi hương nhàn nhạt. Trang Mạch Tuyên ngửi thấy mùi hương, cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái đang tiến vào.

Cô và Khương Diệc Ngưng tuy là bạn cùng trường đại học, nhưng hai người gần như không gặp mặt nhau. Mặc dù sau khi tốt nghiệp đều đi theo con đường giải trí, nhưng Trang Mạch Tuyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô sau khi tốt nghiệp, ấn tượng mơ hồ cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn một chút.

Khương Diệc Ngưng có vẻ ngoài thực xuất chúng, ngay cả Trang Mạch Tuyên cũng không thể không thừa nhận. Nếu xuất hiện trong đám đông, chắc chắn Khương Diệc Ngưng sẽ là người nổi bật nhất. Cô đi đôi giày cao gót màu đen, trông đặc biệt cao gầy. Trang Mạch Tuyên đoán cô chỉ thấp hơn mình 3cm, khoảng 1m72. Đối với một nữ minh tinh, chiều cao này tuyệt đối là một lợi thế vô cùng lớn.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, để lộ bả vai trắng nõn và nửa xương quai xanh thanh thoát. Nếu nhìn xuống một chút, chắc chắn sẽ nhìn thấy khe rãnh quyến rũ, hẳn là khiến người ta suy nghĩ bậy bạ. Mặc dù một lúc nữa cô sẽ tháo trang sức, nhưng lúc này trang điểm của cô vẫn không chê vào đâu được. Đôi mắt tinh xảo, hàng mi dài, Trang Mạch Tuyên phát hiện cô có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đặc biệt là đôi mắt đen láy sáng ngời, như những viên trân châu.

Trang Mạch Tuyên càng thêm cảm thấy quý giá, bởi vì hầu hết người châu Á đều có con ngươi màu nâu sẫm, màu đen thuần khiết như vậy thực sự rất hiếm thấy. Đôi mắt phượng dài hẹp của Khương Diệc Ngưng khi nhìn cô hơi nheo lại, sau đó lại cười rạng rỡ, khiến đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

Dưới chiếc mũi nhỏ nhắn là đôi môi đỏ rực như lửa, ở góc môi trên bên phải là một viên đá nhỏ nhắn, không quá nổi bật, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được. Màu son đỏ quá đỗi rực rỡ, người bình thường rất khó có thể kiểm soát, nhưng bởi vì làn da Khương Diệc Ngưng quá trắng, sắc hồng kiêu hãnh lại trở thành nền tôn, bất kể là quần áo hay son môi, đều rất thích hợp.

Người con gái này đẹp đến mức khiến người ta phải chú ý, đó là suy nghĩ của mọi người ở đây. Lưu Chương ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu mới hoàn hồn. Anh ta bất mãn nhìn Khương Diệc Ngưng, Khương Diệc Ngưng nhận ra, vội vàng xin lỗi.

"Thật sự rất xin lỗi, vì đến trễ làm quý vị phải chờ tôi lâu như vậy. Kỳ thực là vì tôi được gặp Trang tiểu thư nên đã quá khẩn trương, mới trang điểmcó chút hơi lâu, lần sau tôi sẽ chú ý hơn." Khương Diệc Ngưng nói, nhìn về phía Trang Mạch Tuyên, sau đó lại cười rộ lên.

Nghe thấy cô nhắc đến mình, Trang Mạch Tuyên nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì. Trương San ở phía sau không thể nhịn được nữa, mắt trợn trắng. Lời nói của Khương Diệc Ngưng càng khiến cô không còn lời nào để nói.

"Trang tiểu thư, đã lâu không gặp, cô so với thời đại học xinh đẹp hơn nhiều. Tôi vẫn luôn muốn gặp cô, tiếc là chưa có cơ hội. Bây giờ chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »