Chương 5.2: "Kỳ Niệm Ông, chị cười cái gì?"

"Tiểu Khương, hôm nay cô làm sao thế? Lúc đóng phim lại thất thần như vậy?"

"Đạo diễn Vương, thật xin lỗi, ông có thể cho em ấy nghỉ ngơi một chút không? Diệc Ngưng hôm nay không được khoẻ." Người đại diện của Khương Diệc Ngưng vội vàng chạy đến nhận lỗi, đây là người đại diện của Khương Diệc Ngưng vừa mới quay lại sau một thời gian nghỉ phép. Không nghĩ vừa trở về đã gặp phải lúc trạng thái Khương Diệc Ngưng không tốt.

Cô kéo Khương Diệc Ngưng vào phòng nghỉ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Diệc Ngưng, cô không nhịn được cười rộ lên.

"Ôi, Khương Diệc Ngưng, sao thế? Mới vậy mà đã chịu không nổi rồi à?" Người đại diện vừa bước vào phòng nghỉ đã thay đổi hoàn toàn bộ dáng vừa mới nhận lỗi lúc nãy. Cô ngồi dựa vào một bên ghế sofa, trên người mặc bộ vest nữ được cắt may tinh tế, mái tóc xoăn màu hồng đào lấp lánh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Diệc Ngưng liền bật cười.

"Kỳ Niệm Ông, chị cười cái gì? Đổi thành chị thử xem?" Khương Diệc Ngưng hung tợn nhìn người đại diện của mình, Kỳ Niệm Ông là học tỷ, lớn hơn cô hai tuổi, là bạn thân duy nhất thời đại học. Ban đầu Kỳ Niệm Ông cũng tham gia giới nghệ sĩ, nhưng sau một năm chịu không nổi sự ganh đua và áp lực trong giới, cuối cùng chuyển làm người đại diện của cô.

"Được rồi, được rồi, chị không cười nữa. Chị biết là em để ý cô ấy, nhưng hiện tại đang đóng phim, em đừng quên điều đó. Trang đại Ảnh hậu luôn luôn chán ghét những người không nghiêm túc." Kỳ Niệm Ông thu hồi ý cười, nhìn Khương Diệc Ngưng sắc mặt u ám, bỗng nhiên dùng tay dùng sức chụp lấy mặt cô.

"Ngay khi cô ấy vừa nhìn thấy em, em liền luống cuống tay chân, không biết nên làm gì." Khương Diệc Ngưng nhăn mặt, ủ ê nói. Kỳ Niệm Ông bỗng nhiên đưa cho cô một tờ khăn giấy. Khương Diệc Ngưng lắc đầu, tỏ vẻ mình không khóc, nhưng Kỳ Niệm Ông vẫn nhét vào tay cô, chậm rãi bước ra cửa. Cuối cùng lại nói một câu khiến Khương Diệc Ngưng hận không thể đánh chết Kỳ Niệm Ông.

"Chị biết em không khóc, cũng không rơi nước mắt, mà là ướt nơi khác." Kỳ Niệm Ông nói xong, vội vàng đi ra ngoài, để lại Khương Diệc Ngưng mặt đỏ tía tai. Cô giật giật hai chân, rõ ràng nơi nào đó ướŧ áŧ. Khương Diệc Ngưng xấu hổ nhìn nhìn khăn giấy, vẫn là lén lút vén váy lên.

Khương Diệc Ngưng quay lại phim trường, lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái. Đúng như lời cô nói, chỉ cần một lần là qua. Sau khi quay xong cảnh quay tiếp theo, Khương Diệc Ngưng đến trước mặt Trang Mạch Tuyên xin lỗi. Nhìn thấy thái độ thành khẩn của cô, Trang Mạch Tuyên lắc đầu ý bảo không sao cả.

Trang Mạch Tuyên cảm thấy Khương Diệc Ngưng ở trước mặt mình luôn có vẻ rất khẩn trương. Về lý thuyết, hai người cùng tuổi, xuất đạo cùng năm, cũng coi như là đồng trang lứa.

"Trang tỷ, lát nữa không có cảnh quay, chị có thể nghỉ ngơi một chút." Trang Mạch Tuyên vừa trở lại phim trường, nhân viên công tác đã tới thông báo lịch trình tiếp theo. Trang Mạch Tuyên gật đầu, nhưng lại không đi, chờ đến lượt mình diễn. Nhàn rỗi không có việc gì làm, cô đơn giản ngồi ở phim trường đọc kịch bản. Cảnh quay tiếp theo sẽ diễn ra một phần cốt truyện khá quan trọng, là cảnh Khương Diệc Ngưng thủ vai Vệ Hân lần đầu tiên gặp gỡ nam chính.

Đóng vai nam chính là Diêu Long, vào giới giải trí đã hai ba năm, Trang Mạch Tuyên đối với anh ta cũng không có ấn tượng gì, tuy mấy ngày nay Diêu Long chào hỏi cô nhưng cũng chỉ là xã giao.

Một lát sau, Trang Mạch Tuyên thấy Khương Diệc Ngưng cầm kịch bản đi đến chỗ đạo diễn, sắc mặt bình tĩnh đang nói chuyện gì đó, rõ ràng là đang thảo luận về cảnh quay kế tiếp.

Trang Mạch Tuyên tò mò nhìn theo, liền thấy Khương Diệc Ngưng giờ phút này biểu tình hoàn toàn khác với dáng vẻ vui cười thường ngày. Cô tựa hồ muốn nói gì đó để giải thích, nhưng đạo diễn Vương nói gì đó với cô, cô lại cúi đầu ghi chép lên kịch bản. Sau khi thảo luận xong, Khương Diệc Ngưng đi ngang qua Trang Mạch Tuyên, đặt kịch bản sang một bên, đi vào hậu trường để hóa trang. Trang Mạch Tuyên từ xa nhìn lướt qua kịch bản, liền phát hiện trên đó ngoài cốt truyện và lời thoại còn có chi chít những ký hiệu.

Không chỉ có khi nào thì nên làm động tác gì, ngay cả cảnh diễn say rượu cũng được ghi chi tiết.

Qua mấy cảnh quay trước, Trang Mạch Tuyên có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và nỗ lực của Khương Diệc Ngưng. Kỹ thuật diễn xuất của Khương Diệc Ngưng không hề thua kém mình là bao, thậm chí còn có sự khác biệt rõ rệt so với đa số diễn viên trẻ hiện nay.

Xem ra ngoại giới đánh giá Khương Diệc Ngưng có phần lệch lạc so với giá trị thực sự của cô. Mặc dù cô xinh đẹp, nhưng không phải là người không có năng lực.

Sau khi hóa trang xong, vì cảnh quay diễn ra ở khách sạn, Khương Diệc Ngưng chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Tuy rằng bên trong có mặc đồ lót, nhưng vẫn không thể che giấu được cảnh xuân phơi bày.

Có lẽ do cảm thấy có ánh mắt chú ý đến mình, Khương Diệc Ngưng đột nhiên dừng lại. Trang Mạch Tuyên thấy cô có chút do dự đứng ở đó, không biết cô muốn nói gì. Khương Diệc Ngưng chỉ đỏ mặt đứng ở kia nhìn Trang Mạch Tuyên một hồi, rồi quay đi đóng phim.

Chính là... Trang Mạch Tuyên như thế nào đều cảm thấy, vừa rồi Khương Diệc Ngưng liếc mình một cái, không thể hiểu được vì sao Trang Mạch Tuyên lại có loại cảm giác dục cự còn nghênh.