Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

8.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor:Phong Bụi Thể loại: Đam mỹ, hài, 1vs1, ngược công, xuyên không. Thời buổi này những người sáng tác truyện văn đã không còn xa lạ nữa, cái độc nhất ở đây là viết văn theo thể loại ngược mà làm c …
Xem Thêm

Chương 15: Đại ca là nhân vật tùy hứng
“Sao thế?” Vạn Tư Tề rất thiện lương không lập tức xoay lại.

“Đai lưng đứt rồi.” Hoắc Cải khóc lóc kể lể.

“Nhắm mắt lại.” Vạn Tư Tề lạnh lùng nói.

“Dạ.” Hoắc Cải nhu thuận đáp.

Hoắc Cải đương nhiên không có mỹ đức nhắm mắt lại, ai biết nhắm lại rồi tiểu tử kia có đột nhiên hôn lão tử một cái không chứ?

Cho nên tên nào đó lấy bụng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử cứ vậy mà mở to mắt, đứng xem show mỹ nam thoát y miễn phí…

Ngón tay thon dài của Vạn Tư Tề ở đai lưng móc rồi kéo, y sam lỏng ra. Ngoại sam huyền sắc bị chủ nhân mình dứt khoát lưu loát lột xuống, ở dưới chân nam nhân cuộn thành một đống như mây, lộ ra thân thể bên trong được nội sam thanh sắc bao bọc. Sau đó, cả nội sam cũng bị lột xuống không chút lưỡng lự.

Cuối cùng lộ ra trước mắt, chính là cái lưng trần cùng thắt lưng rắn chắc của nam nhân, đường cong uốn lượn như tùng lâm trong gió, nhu hòa liên miên, lại chứa đựng vẻ gọn gàng hơn bao giờ hết. Mảng lớn da thịt dưới ánh mặt trời tản ra vầng sáng trong trẻo, không phải màu trắng như tuyết mùa đông, cũng không phải màu vàng như lúa mạch mùa thu, màu sắc thế này, khiến người ta nhớ tới thụ tâm của cổ thụ ngàn năm, sạch sẽ ấm áp đến gần như thần thánh, sinh cơ bừng bừng đến gần như vĩnh hằng.

Hoắc Cải nhịn không được nheo mắt lại, tầm mắt không cách chi rời khỏi bóng lưng Vạn Tư Tề được, cứ như đã bị đầu độc mất rồi.

Có người nắm tay y, hỏi “Ngươi muốn sờ sờ thử không?”

Có người túm chân y, hỏi “Ngươi muốn tới gần tí nữa không?”

Có người vuốt môi y, hỏi “Ngươi muốn tự mình nếm thử không?”

Trong chớp mắt, máu nóng sôi trào, nhịp tim đập nhanh, yết hầu khô khốc. Hoắc Cải biết, y hưng phấn rồi, từ ngọn tóc tới đầu ngón chân, đều điên cuồng vì nam nhân trước mắt này.

Trời biết giờ khắc này y có bao nhiêu muốn…

Đem Vạn Tư Tề làm nhân vật chính viết một thiên tiểu thuyết. (ĐH: Cha kế, ngươi yêu nghề quá.)

Oa oa oa, thân thể thế này mà không đem đi YY cái thì đúng là quá phí, tuyệt đối không thể bỏ qua! Không bằng viết về ái hận tình thù giữa một nam thoát y vũ với ông chủ hộp đêm?

Theo kịch trường đang diễn ra trong đầu, hô hấp của Hoắc Cải cũng không khỏi gấp gáp:

Ông chủ Vạn Nhận Luân bị thân thể Vạn Tư Tề mê hoặc, nhưng sự kiêu ngạo của bản thân không cách nào tha thứ cho sự động tâm hèn mọn này, vì vậy lợi dụng chức quyền bắt Vạn Tư Tề bịt mắt bán hoàng qua cho mình. Vạn Tư Tề len lén ghi hình lại nam nhân lúc nào cũng chỉ gọi mình, giày vò đủ cách, lại chưa từng mở miệng, mới phát hiện ra thì ra là ông chủ của mình. Vì vậy Vạn Tư Tề dùng đoạn băng ghi hình đó uy hϊếp Vạn Nhận Luân, Vạn Nhận Luân để giữ gìn hình tượng cao cao tại thượng bề ngoài của mình, đành phải tùy ý vũ nam Vạn Tư Tề OOXX lại XXOO…

“Vạn Nhận Luân, sao đệ vẫn chưa xong?”

“Đừng, đừng mà, Tiểu Luân lập tức xong liền! Xin đừng trừng phạt ta, chủ… Đù má!”

Ai đó đang chìm trong việc xây dựng tiểu thuyết dưới phản xạ có điều kiện tiếp lời thoại, mới phát hiện tình cảnh không đúng. Trước mặt một mảnh mềm mại nhưng cũng là một mảnh hôn ám, có thứ gì đó đang phủ lên đầu mình.

Hoắc Cải kéo vật trên đầu xuống, phát hiện là nội sam của Vạn Tư Tề, mà Vạn Tư Tề vốn quay lưng về phía mình không biết đã quấn xong ngoại sam từ lúc nào, đồng thời xoay đầu lại, không hiểu chuyện gì nhìn mình.

“Ta sao lại phải trừng phạt đệ?”

“Ha ha, thời tiết hôm nay thật là đẹp.” Hoắc Cải cả mặt đỏ bừng.

Sắc mặt Vạn Tư Tề khó coi vô cùng, ngữ khí càng băng lãnh hơn “Đệ không việc gì là được rồi, nhanh thay quần áo đi.” Quay đầu trở lại, tiếp tục chờ đợi.

Hoắc Cải 45 độ xinh đẹp mà ưu thương nhìn trời, mây trên bầu trời vần vũ biến ảo, lúc thì hợp thành hình chữ S, lúc thì bày ra hình chữ B.

Nội sam này không phải may bằng thứ vật liệu mỏng tanh như áσ ɭóŧ bình thường, nếu coi nó là ngoại sam mà mặc, nhìn thoáng qua cũng chả thấy gì khác biệt.

Hoắc Cải lột ngoại sam rách tả tơi trên người xuống, bắt đầu thay y phục. Bởi vì vóc người Vạn Tư Tề tương đối cao, tiết y của hắn làm ngoại sam của Vạn Nhận Luân thật sự rất vừa vặn, nhưng đai áo chỉ có thể lỏng lẻo đặt trên eo.

Đành chịu, y phục này dù sao cũng là cỡ của Vạn Tư Tề, thân thể nhỏ bé của Hoắc Cải dù thế nào cũng chịu vừa nổi. Hoắc Cải vẫy vẫy ống tay áo, nhịn không được khẽ cảm thán, y phục này nhìn qua thì mộc mạc tự nhiên, mặc lên người mới biết là không phải may bằng chất liệu thường.

Những chỗ tiếp xúc với da thịt, một mảnh tinh tế mềm mại, như mây như nước, vuốt nhẹ một cái, gió mát phập phồng, mát mẻ thoải mái. Nghĩ đến quần áo trên người Vạn Tư Tề, nhìn qua thì chả ra sao, kỳ thực hẳn là chỗ nào cũng là chất liệu thế này. Đúng là một kẻ có tiền khiêm tốn mà ~

Hoắc Cải vòng tới trước mặt Vạn Tư Tề, ngoan hiền nói: “Cám ơn đại ca.”

“Tham Lang xé rách y sam đệ, sáng mai ta đền cho đệ hai bộ.” Vạn Tư Tề thái độ tốt tới mức Hoắc Cải sắp cảm ơn nhân dân cảm ơn đảng rồi.

Hoắc Cải chợt nhớ tới tạo hình bé ngoan hiện tại của mình, vội hốt hoảng nói: “Không… Không cần đâu. Đệ vốn không nên trêu chọc Tham Lang.”

Vạn Tư Tề nhướng mắt: “Ô, đệ không cần?”

Hoắc Cải bày ra bộ dáng tiểu đệ nhát gan, nội tâm thì đắn đo vô cùng. Mẹ, ngươi nghe không hiểu cái gì gọi là khiêm nhường hả hỗn đản!

“Đại ca có hảo ý, đệ đệ sao dám chối từ.” Hoắc Cải nhu thuận cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi hài của Vạn Tư Tề, tưởng tượng mình một cước giẫm lên đó thì sướиɠ tới mức nào.

“Đi thôi.” Vạn Tư Tề xoay người cất bước. Hoắc Cải vội vã đuổi theo, sắc trời đã có chút tối rồi, còn chậm trễ chút nữa không chừng mình sẽ lạc đường trong hậu viện rộng lớn này mất.

“Còn không đi?” Vạn Tư Tề quay đầu trừng mắt nhìn về phía Hoắc Cải.

Hoắc Cải ngỡ ngàng vô tội nhìn lại Vạn Tư Tề, ta đây không phải đang đi theo rồi sao?

Tham Lang lon ta lon ton từ phía sau Hoắc Cải chạy đến, nhu thuận cọ lên chân Vạn Tư Tề. Vạn Tư Tề vỗ vỗ đầu nó, xoay người đi mất.

Hoắc Cải nhìn bóng lưng thản nhiên của Vạn Tư Tề mà cắn răng, ta lấy thân phận đệ nhất cha kế giới đam mỹ của mình bảo chứng, Vạn Tư Tề tên hỗn đản này tuyệt đối là cố ý, cố ý!

Hoắc Cải hít sâu một hơi, cười nhẹ

bắt chuyện: “Hoa viên hậu viện của đại ca rất rất khác biệt, hoàn toàn tự nhiên. So với hoa viên đầy những kiến trúc điêu khắc đẽo gọt nhà người khác thật không giống, hoàn toàn không có vết tích của người làm vườn.”

Vạn Tư Tề vẫn là cái khẩu khí nhàn nhạt “Đệ thấy đẹp không?”

“Vẻ tự nhiên sao có thể không đẹp được.” Ngay cả người thành tâm soi mói cỡ Hoắc Cải cũng không thể không thừa nhận, gò đất cây cỏ um tùm này đúng là rất có tình thú.

“Đẹp không phải là được rồi sao.” Vạn Tư Tề đương nhiên nói.

Hoắc Cải tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn mà im lặng: “Có điều thoạt nhìn không giống hậu viện tư gia thôi.”

“Đây là nhà ta, ta bảo nó là hoa viên thì nó là hoa viên.”

Hoắc Cải nhìn biểu cảm thản nhiên của Vạn Tư Tề, cảm giác rất thất bại. Chủ nghĩa cá nhân đến mức này thì đúng là đao thương bất nhập.

Hoắc Cải vô thức nắm chặt tay áo, cảm nhận được chất liệu mềm mại trong lòng bàn tay, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại mở miệng: “Đại ca, chất liệu của bộ quần áo này tốt như thế, lại không có chút hoa văn trang trí gì, không phải chỉ vì đại ca cảm thấy mặc vải nguyên thoải mái hơn chứ?”

“Vậy thì sao?” Vạn Tư Tề dừng bước, xoay đầu nhìn Hoắc Cải, vẫn là nhãn thần u ám yên tĩnh, mang theo ánh tịch dương lúc chiều ta, đột nhiên trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Ngây người một lúc, sau đó Hoắc Cải lại nở nụ cười, không ngờ đại ca diễn viên quần chúng trong nguyên tác lại là một nhân vật tùy hứng như thế. Nếu hắn thật muốn làm Vạn Thử Ly, chắc hẳn vẫn cái bộ dạng không mặn không nhạt này, khẳng định sẽ ném cho đám người đang rít gào một câu “Lσạи ɭυâи thì sao? Đây là đệ ta, liên quan gì các ngươi.”

Cằm đột nhiên bị người nắm lấy, Hoắc Cải đang chìm đắm trong YY cười đến vô cùng đen tối đối diện với ánh mắt thắc mắc của Vạn Tư Tề. Y đột nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng, so với Vạn Thử Ly, khả năng mình bị đè xuống hình như lớn hơn… vừa nghĩ tới chuyện người bị giam trong phòng tối OOXX trở thành mình, Hoắc Cải có chút cười không nổi.

“Đệ đỏ mặt cái gì?”

Thanh âm từ tính của Vạn Tư Tề truyền vào tai, hai tai Hoắc Cải lập tức nhuộm một lớp phớt hồng. Hoắc Cải lùi lại, vùi đầu, căng thẳng ——

Vạn Tư Tề này đối xử với mình theo một ý nghĩa nào đó phải nói là không tệ, hơn nữa còn nhiều lần tỏ ra thân thiết, mình vốn không có tiền cũng không có tài, hắn dựa vào cái gì mà đối xử khác biệt như vậy chứ! Không có chuyện lại ân cần, không phải hϊếp da^ʍ thì là trộm cắp, xem nguyên tác thì đây cũng không phải là một kẻ biết bảo vệ đệ đệ, cho nên Vạn Tư Tề nhất định có mưu đồ. Không phải là đã coi trọng vẻ bề ngoài của Vạn Nhận Luân này rồi chứ!

Hoắc Cải nghĩ đến cả người ớn lạnh, trực tiếp không nghĩ nhiều nữa, cười cười có lệ, không mở miệng.

Tư duy của Vạn Tư Tề đương nhiên là không cùng kênh với hủ nam nào đó, cho nên hắn thấy Hoắc Cải không có ý trả lời thì lập tức xoay người đi tiếp.

Hoắc Cải vừa đi theo vừa thầm nhắc nhở chính mình phải chú ý giữ khoảng cách với đám nam nhân có đầy đủ công năng, ngàn vạn lần đừng có nhiệm vụ chưa xong, đã trêu chọc phải một con quỷ súc khác.

Thêm Bình Luận