Hai hàng đèn đường dần bị bỏ lại phía sau, ô tô lái vào tiểu khu xa hoa nơi trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng.
Tiểu yêu tinh thở dài.
Đến khi nào cậu mới kiếm đủ để trả trước một phần tiền mua nhà ở đây nhỉ?
Đại lão xách lê và đường phèn, khóa cửa xe, dắt tiểu yêu tinh vào thang máy: "Sao em lại thở dài? Công việc không thuận lợi à? Hay Nhạc Tiểu Đan chọc giận em? Hay là anh... anh lại nói sai cái gì?"
Tiểu yêu tinh ngửa đầu nhìn thang máy sang trọng, ở đây, tiền thuê mỗi tháng của căn hộ một phòng là hai vạn rưỡi.
Tiểu yêu tinh lẩm bẩm: "Mạnh Chấn, lúc anh mua căn hộ này, là trả ngay hay trả góp?"
Đại lão do dự một chút, cẩn thận đáp: "Chắc...... Chắc là trả ngay?"
Tiểu yêu tinh: "Hả?"
Đại lão gãi gãi đầu: "Tòa nhà này là nhà anh xây, anh muốn ở thì ở, xem như trả ngay đi."
Lòng tiểu yêu tinh lại đau.
Lúc cậu còn đang đau khổ suy tư xem làm thế nào tích cóp đủ tiền trả góp, thì kẻ có tiền đang nghĩ đến việc xây cao ốc ở đâu.
Đại lão nói: "Đất ở đây quá đắt, diện tích cũng nhỏ, lúc ấy anh không biết sau này em cũng làm việc ở gần đây, nên không quy hoạch xây khu biệt thự."
Lòng tiểu yêu tinh lại càng đau hơn.
Đại lão nói: "Nếu em thích chỗ này, anh làm quy hoạch lại, cho em thiết kế."
Tiểu yêu tinh thở dài, vỗ vỗ bờ vai hùng tráng của đại lão: "Tất nhiên mảnh đất này xây chung cư cao cấp kiếm được nhiều tiền hơn, anh đừng làm bậy."
Lúc này, thang máy tới.
Tiểu yêu tinh đi ra ngoài.
Đại lão cười hắc hắc đi theo sau tiểu yêu tinh, nhỏ giọng nói: "Vợ à, sao em lại hiền huệ đến thế, sau này công ty giao cho em quản lý, nhất định sẽ tốt hơn anh quản."
Tiểu yêu tinh dở khóc dở cười, nhuần nhuyễn bấm mật mã mở cửa, vào nhà đổi giày cởϊ áσ khoác, lười biếng nằm xuống sô pha, ôm nửa hộp đào muối còn thừa trên bàn trà vừa ăn vừa xem TV.
Đại lão nói: "Vừa nãy em còn ầm ĩ nói trước khi đi ngủ không ăn ngọt."
Tiểu yêu tinh giơ đào muối lên: "Mặn! Mặn!"
Hai người đang vừa cười vừa cãi ầm ĩ, bỗng nhiên có một bóng người cao to từ phòng bếp đi ra.
Đại lão hoảng sợ, cầm tuyết lê lên rống giận: "Ai đó!"
Bàn tay tiểu yêu tinh lần mò đến cái nút báo nguy hiểm phía dưới sô pha.
Lúc này, người cao to đó cầm một ly trà cẩu kỷ táo đỏ, mặt mày âm trầm đi tới phòng khách. Dưới ánh đèn, người nọ mặt không cảm xúc nhìn đại lão và tiểu yêu tinh: "Về rồi à?"
Là cha Mạnh Chấn.
Tiểu yêu tinh hoảng sợ đứng dậy: "Mạnh chủ tịch!"
Đại lão chắn trước mặt tiểu yêu tinh, thái độ khó chịu nhìn cha ruột mình: "Ông chạy tới nhà tôi làm gì?"
Cha Mạnh mặt không cảm xúc nói: "Tao vừa xuống máy bay, nghe nói nhà mày có nuôi gì đó, nên lại đây xem thử mày nuôi món đồ chơi gì."
Đại lão nói: "Miệng ông thả cái rắm gì vậy, ông đây nuôi vợ mình, ông mới là đồ chơi."
Cha Mạnh bưng trà cẩu kỷ táo đỏ liếc mắt nhìn tiểu yêu tinh tránh ở sau lưng đại lão, nói: "Sao lại là con vịt nhỏ này?"
Đại lão xách tuyết lê đánh tới đầu ông già mình: "Ông mới là vịt. Nhà ông tổ truyền đều là vịt!"
Cha Mạnh giơ trà ra đỡ: "Vậy sao mày còn chưa kế thừa gia nghiệp?"
Phần tủi thân và sợ hãi nói không nên lời của tiểu yêu tinh nhờ hai cha con não tàn này ầm ĩ mà không còn nữa.
Cậu cũng không tiện khuyên can, đành phải nói: "Mạnh Chấn, lê đó còn nấu hay không?"
Đại lão lúc này mới vội vàng thu tay lại, lấy hai quả tuyết lê trong túi ra, ồn ào với cha ruột trước mặt mình: "Ông tránh ra, tôi phải vào nhà bếp."
Cha Mạnh hừ một tiếng, bưng trà cẩu kỷ táo đỏ ngồi xuống sô pha.
Tiểu yêu tinh đứng bên cạnh không biết làm sao.
Cha Mạnh ngẩng đầu nhìn tiểu yêu tinh: "Trong tay cậu là cái gì vậy?"
Tiểu yêu tinh đưa nửa hộp đào muối cho ông: "Mời ngài..."
Cha Mạnh hỏi: "Nhà có gì ăn không?"
Tiểu yêu tinh lấy di động ra: "Để cháu gọi cơm cho ngài."
Cha Mạnh nói: "Nếu ta muốn ăn đồ bên ngoài, còn chạy đến chỗ hai đứa làm gì? Ta thấy tủ lạnh còn một ít mì, cậu nấu cho ta một bát, thêm con tôm hùm đất và hai cái trứng chần."
Tiểu yêu tinh:..................
Hai cha con này tính tình kì cục, nhà ai nấu mì còn bỏ tôm hùm đất????
Tiểu yêu tinh chạy vào phòng bếp, nhỏ giọng nói với đại lão: "Ba anh muốn ăn mì với tôm hùm đất."
Đại lão cười lạnh: "Không có tôm hùm đất, giăm bông cho chó ăn còn thừa hai miếng, chắp vá cũng đủ tống cổ ông ta đi."
Mì được bưng lên bàn, cha Mạnh nhíu mày, ăn hết miếng đào muối cuối cùng của tiểu yêu tinh, ngẩng đầu hỏi con mình: "Tôm của tao đâu?"
Đại lão nói: "Cho chó ăn rồi."
Cha Mạnh trợn mắt: "Vậy giăm bông này ở đâu ra?"
Đại lão nói: "Để chó ăn."
Cha Mạnh nhảy dựng lên muốn đánh con ruột mình: "Thằng khốn kiếp dám trêu chọc cha mày à?!"
Đại lão không chịu yếu thế, đánh trả lại. Hai cha con đánh đến gà bay chó sủa, tiểu yêu tinh yên lặng bưng mì lui vào một bên: "Mạnh chủ tịch, mì sắp nát rồi."
Cha Mạnh thật sự rất đói bụng.
Ông ngồi máy bay cả ngày, ăn không nổi cơm trên máy bay, xuống máy bay lập tức chạy đến chỗ thằng con, định ăn ké bữa cơm nhà.
Kết quả thằng tiểu tử thúi này vậy mà lại lấy giăm bông cho chó ăn đến hầu hạ ông!
Ầy, thôi thôi, dù sao thằng nhóc này cũng có tiền, phỏng chừng cũng sẽ không mua cho chó giăm bông quá tệ, thôi thì ăn tạm vậy.
Canh nóng mì nóng chân giò hun khói, lại thêm hai cái trứng chần, múc thêm một muỗng sa tế.
Mạnh phụ ăn một bát lớn, ợ một cái rồi ra cửa về nhà.
Đại lão không chịu ra tiễn, vì vậy tiểu yêu tinh phải căng da đầu đưa cha Mạnh về: "Mạnh chủ tịch, để cháu đưa ngài về."
Cha Mạnh nói: "Không cần đến cậu, ta có tài xế."
Ông đi được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, quay đầu lại hỏi: "Vịt con, cậu và Mạnh Chấn nuôi chó từ khi nào?"
Tiểu yêu tinh xấu hổ cúi đầu: "Không...... Không có nuôi chó......"
Mạnh phụ ngây ngẩn cả người, hỏi: "Vậy giăm bông là cho ai ăn?"
Tiểu yêu tinh yên lặng quay đầu lại, nhìn về phía bóng dáng đại lão.
Mạnh phụ trợn mắt: "Vậy còn tôm hùm ai ăn???"
Đại lão chậm rãi xoay người lại, cầm hai càng con tôm hùm lớn, cắn vào đầu tôm hùm khıêυ khí©h.
Cha Mạnh sầm mặt, muốn đập thằng con một trận, nhưng ăn no buồn ngủ, cuối cùng chỉ có thể giận dữ trừng mắt với con trai, ngáp một cái rồi xuống lầu về nhà đi ngủ.
Tiểu yêu tinh trở lại phòng, bất đắc dĩ nhìn đại lão và con tôm hùm đại lão đang cầm.
Đại lão buông tôm hùm, vẫn trầm mặc không nhúc nhích.
Tiểu yêu tinh hỏi: "Sao vậy?"
Đại lão phun ra một miếng vỏ tôm, ậm ừ nói: "Đâm miệng rồi."
Tiểu yêu tinh dở khóc dở cười, lôi đại lão vào phòng vệ sinh súc miệng, lại bôi một ít thuốc hạ sốt: "Anh làm gì vậy? Ba anh lại không chọc gì anh, rốt cuộc anh và ông ấy ầm ĩ để làm gì?"
Đại lão ậm ừ trong cổ họng: "Hôm nay ông ta đến để kiếm chuyện, anh mà không hung hăng một chút, không biết cái miệng thối của ông ta còn có thể phun ra bao nhiêu lời xấu xa đâu."
Tiểu yêu tinh nói: "Em cảm thấy ba anh hôm nay rất hiền từ."
Đại lão nói: "Đó là vì bị anh đánh cho phục."
Tiểu yêu tinh bất đắc dĩ, đành phải bỏ ý định khuyên đại lão săn sóc cha già một chút, chỉ vào phòng bếp thu dọn chén đũa.
Đại lão hí hửng bám theo sau, cùng tiểu yêu tinh rửa chén.
Đại lão nói: "Vợ à em đừng nóng giận, anh sợ ba anh thấy em không vừa mắt lại gây phiền toái cho em."
Tiểu yêu tinh trầm mặc một chốc, nói: "Em cảm thấy hình như ông ấy lại càng không vừa mắt anh hơn."
Đại lão: "Vậy chẳng phải ông ta sẽ không tới làm phiền em sao?"
Tiểu yêu tinh có chút đau đầu.
Trước đây cậu cho rằng, cha Mạnh Chấn có lẽ sẽ vĩnh viễn không chấp nhận mình, cho nên cậu không hề chờ đợi gia đình Mạnh Chấn chấp nhận bọn họ, chỉ muốn ở bên nhau được ngày nào hay ngày đó.
Nhưng không ngờ, cha Mạnh dường như cũng không có ý kiến gì với cậu, còn giành đồ ăn vặt của cậu. Ngược lại hai cha con này lại sống chết giằng co, đánh đến lông gà đầy đất, cậu còn phải đứng giữa giảng hoà.