Chương 18: Tranh đoạt hoàng vị

Từ địa phủ trở về, tôi luôn chú ý đến vòng cảnh báo trên tay, có thể là vì vẫn chưa được lĩnh hội sự lợi hại của nó, trong lòng tôi càng lúc càng sợ hãi. Biết đâu nếu đã từng bị nó trừng phạt, tôi lại không lo sợ, bất an thế này. Liệu có nên đi hỏi Tiểu Tường một chuyến không? Nếu không, lẽ nào vì chiếc vòng này, tôi sẽ chẳng còn được nói chuyện với Tô Dục nữa?

Hơn một tháng rồi, tôi lúc nào cũng đạt bồn cây ở phía tây, sợ Tô Dục một khi mở miệng gọi tôi, hỏi tôi, thì tôi chỉ có thể lưu lại trong lòng y một khoảng lặng, tôi nghĩ việc đó hoàn toàn không nên.

Tô Dục sau khi chẩn trị liền trở lại tứ hợp viện. Vừa tiến vào viện, ánh mắt y đã theo thói quen liếc nhìn chậu cây, thần sắc có chút uể oải, chán nản và hoài niệm.

Về đến phòng, y mở bọc đồ trên tay, lấy ra một bình rượu, cùng với các bình rượu khác xếp thành hàng dài trên giường.

Sau khi nghe nói y chỉ thu nhận mỹ tửu, việc ban thưởng trong cung cũng từ ngân lượng đơn thuần biến thành rượu. Sợ y không mang được, thế là bình rượu nhỏ này được chế tác, lại vô cùng tinh xảo, biến thành món đồ ngọc thạch, có thể đeo hoặc cất giữ trên người.

Tôi vừa xem qua bình rượu nhỏ bằng ngọc thạch, không phải ngọc tốt thượng đẳng, nhưng được người thợ gọt đẽo tinh xảo vô cùng, Tô Dục luôn mang theo nó bên mình, thi thoảng lấy nó ra nhìn ngắm đến thẫn thờ.

Sau khi lấy bình rượu ấy ra, y lại quay đầu rời khỏi tứ hợp viện.

Tôi lén lút theo Tô Dục đi chẩn trị mấy lần, biết được Cao viện sử vì chuyện sử dụng đơn thuốc mà bị Thái tử khiển trách, nhưng ông ta quyền cao chức trọng, dẫu sao trước đây cũng từng vào sinh ra tử theo Chu Đệ, không có công lao cũng có khổ lao, Thái tử không thể không nể mặt ông ta vài phần. Ông ta dựa vào điểm này, tiếp tục xưng bá ở vị trí Viện sử, chèn ép thanh danh của Tô Dục, để y phải sống những ngày tháng không mấy tốt đẹp gì trong Thái y viện.

Có điều, chèn ép như thế cũng chẳng được mấy năm. Tôi biết Chu Đệ trong lịch sử sẽ băng hà sau ba năm nữa, Thái tử tức vị, rất có cảm tình với Tô Dục, Tô Dục ở Thái y viện này nhất định sẽ có tiền đồ cực kỳ xán lạn.

Tô Dục đi xuyên qua mấy con đường, đến trước một phủ đệ, nô bộc canh cửa hỏi han mấy câu liền cho y vào. Tôi thấy kỳ lạ, cũng vào cùng y.

Y tiến đến đại đường lúc này đã có không ít người, đa số đều đứng một bên. Tô Dục hành lễ trước một nam tử y quan sang trọng trong đó, “Hạ quan bái kiến Nhị hoàng tử”.

Nhị hoàng tử Chu Cao Hú?!

“Tô viện phán không cần đa lễ.” So với Thái tử Chu Cao Sí, Nhị hoàng tử Chu Cao Hú có phần anh tuấn đĩnh đạc hơn. Chinh chiến nhiều năm khiến ông ta mang vẻ uy nghiêm, bá khí, càng có phong thái của bậc vương giả. Sử thi có chép, Chu Đệ sủng ái nhất vị Nhị hoàng tử này, ông ta đã nhiều lần cứu mạng của Chu Đệ, rõ ràng là trung hiếu lưỡng toàn.

Nhưng sao Tô Dục tới gặp ông ta?

“Nghe nói Tô viện phán y thuật cao thâm, phụ hoàng ít hôm nữa sẽ hồi kinh, đến lúc đó, phiền Tô viện phán kiểm tra sức khoẻ cho phụ hoàng thật tốt.” Ông ta tuy không ở kinh thành, nhưng từng động thái trong kinh thành lại nắm rõ vô cùng.

Tôi cau mày, người này lòng dạ cực kỳ thâm sâu.

“Việc này thuộc chức trách của hạ quan, nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Sau đó là một loạt những câu nói khách sáo, hai người đều giả bộ để ứng phó với nhau, những kẻ xung quanh cũng cùng phụ hoạ, tôi không nghe ra được trọng điểm.

***

Khi Tô Dục rời phủ đệ, trăng đã treo cao.

Trong lòng có nghi hoặc, tôi quên mất phải bước đi nhẹ nhàng, đợi đến khi bị phát hiện, Tô Dục đã đứng ngay ra trước mặt.

“Ra đây, không cần ẩn thân nữa, chẳng có ai bên cạnh cả.” Y thoáng mỉm cười, từ trong lòng lấy ra bình rượu ngọc, “Nhìn xem, những ngày nàng không có ở đây, ta giành được rất nhiều rượu ngon, rất muốn cho nàng xem”.

Tôi đành phải hiện thân, đưa tay nhận lấy bình rượu ngọc. Trên bình ngọc khắc hình uyên ương, phi tử trong cung e rằng không chỉ tặng rượu, mà còn lén trao gửi chân tình nữa.

Bình rượu rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chưa một hai ngụm rượu, tôi ngẩng đầu mới uống đã hết rồi.

“Rượu này ít, chính là để thưởng thức cái tinh tuý.” Y thu bình rượu lại, “Ta sau này lại phải tiếp tục giả vờ để có thể giải được cơn thèm rượu của nàng rồi”.

“Mấy ngày nay, nàng đi đâu?”

Thấy tôi không đáp, y nhân tiện hỏi luôn.

“Ngày nào ta cũng nhìn mấy chậu cây kia, luôn ngờ rằng chúng bị mấy vị Viện phán chuyển sang phía tây.”

“Rượu đã tích rất nhiều trong phòng, tử Hổ phách tửu đến Tam muội tửu, cho đến Xương bổ tửu, nhất định nàng sẽ thích.”

Trước đây chưa từng thấy Tô Dục nói nhiều đến như thế, nhưng hiện tại y lại miêu tả kỹ càng từng loại mỹ tửu.

Tô Dục xuất thân thấp kém, đương nhiên không hiểu được cách bình phẩm vô cùng phong nhã về rượu, hầu hết đều là hậu phi tặng rượu, cung nữ giới thiệu, tôi cũng từng nghe qua một hai lần, y cũng rất nhớ. Giờ đây y nói nhiều như vậy, có lẽ là hy vọng sẽ lôi kéo được con trùng rượu là tôi, giữ lại bên cạnh được mấy ngày cũng tốt.

Tôi đoán được dụng tâm của y, “Tô Dục…”, không kiềm chế được, tôi mở miệng gọi, rất lâu rất lâu rồi không gọi tên y.

Y mỉm cười, ôm tôi từ phía sau. “Ta rất nhớ nàng.” Khuôn mặt y chạm lên gò má tôi, vô cùng thân thiết.

Tay y vô tình chạm phải chiếc vòng trên tay tôi: “Đây là cái gì? Vòng tay?” Y không nhìn thấy, chỉ cảm nhận trên tay tôi có một chiếc vòng cưng cứng.

Tôi thấy vòng cảnh cáo không còn mang màu trắng tinh khiết nữa, mà đang dần chuyển sang màu đỏ, nhưng tôi vẫn chưa thấy cơ thể đau đớn gì.

Thế là tôi bạo gan hỏi: “Tại sao chàng tới tham kiến Nhị hoàng tử?”.

“Những chuyện của triều đình cực kỳ phức tạp, rất khó giải thích với nàng.” Y cau mày, thần sắc của một nam nhân mười chín tuổi đang từ lấy lòng người con gái mình yêu, nhanh chóng trở lại vẻ trầm tư lặng lẽ như thường ngày.

Y xoay người kéo tôi bước đi, thì thào nói: “Hoàng thượng đã cao tuổi, lại nhiều năm chinh chiến, thầm đoán long thể bất an. Ta cũng từng bắt mạch qua cho Thái tử, Thái tử khí huyết bất thuận, ngũ nội đều tổn thương, có thể sống được năm năm là đã khó, chẳng thể chắc…”, liệu có chết sau Chu Đệ.

Y không dám nói lời đại nghịch bất đạo, “Dù đã lập Hoàng thái tử, Hoàng thái tôn, thế nhân cũng như Kiên Văn Đế và Yên vương năm đó, ai thắng thua, còn chưa biết được”.

Tô Dục không hổ là danh y, chẩn đoán của y cực kỳ chính xác, đúng là Thái tử không qua được năm năm nữa. Đáng tiếc có khi thông minh quá cũng bị trí thông minh đó phản lại, thế sự dẫn sao luôn khó lường, Thái tử vẫn chết sau Chu Đệ, còn y lại tiếp cận Nhị hoàng tử, điều này cực kỳ nguy hiểm.

Với Tô Dục mà nói, chọn Thái tử hay Nhị hoàng tử, đây là một ván cược. Thái tử vốn đã có hảo cảm với y từ trước, còn Nhị hoàng tử lại là nhân vật y không tiện đắc tội.

Nhưng với tôi mà nói, đây đã là kết quả có thể thấy được.

Lời cảnh cáo của Diêm vương vẫn còn vẳng bên tai, nhưng tôi lại vô cùng chộn rộn, muốn đem tất cả tương lai rối rắm phức tạp này nói cho Tô Dục biết.

Chẳng mấy chốc đã đến tứ hợp viện, tôi bỗng nhiên tưởng tượng đến cảnh nếu năm năm tới tôi không ở đây, ngày trở về không chừng chỉ còn thấy mộ phần hoang tàn của Tô Dục khi trở thành đồng đảng của Nhị hoàng tử, hoặc có thể y đã trở thành xác khô trên hoang địa.

Suy nghĩ này còn đáng sợ hơn rất nhiều so với sự trừng phạt của vòng cảnh cáo kia.

Hoá ra có rất nhiều chuyện không phải không đáng sợ, nhưng ta vẫn phải lựa chọn nó bởi vì không còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi kéo tay Tô Dục lại, “Hãy nhớ, tránh xa Nhị hoàng tử, Hoàng thái tôn quan trọng hơn Thái tử rất nhiều”.

Thần sắc của y thay đổi, từ ngờ vực sang trầm ngâm, tôi biết y đã hiểu, còn chiếc vòng tay trên tay phải tôi thoắt cái đã đỏ như màu máu.

“Tô viện phán.” Hứa viện phán thần sắc gấp gáp lo lắng xông thẳng vào tứ hợp viện, “Hoàng thượng vội vã hồi kinh nửa đêm, nghe nói Hoàng thái tôn đi theo sốt cao không ngừng, chúng ta đều được vời tiến cung hội chẩn”.

Hoàng thái tôn!

Tô Dục do dự, y cảm thấy cánh tay tôi đang không ngừng run rẩy.

“Tô viện phán!” Hứa viện phán nghi hoặc nhìn tôi vẻ kỳ lạ, chẳng hiểu quan hệ của chúng tôi như thế nào, “Việc không thể chậm trễ”.

“Ta phải tiến cung đây.” Cuối cùng Tô Dục cũng buông tay tôi ra, cùng Hứa viện phán vội vã vào cung.

Bóng y dần khuất, sự gắng gượng của tôi đã đến cực điểm, quỵ gối trên nền đất, chiếc vòng màu máu lúc này thật quá nhức mắt.

Đau quá… hoá ra thực sự đau đến mức này.

***

Tôi vẫn cho rằng đây là lần đầu tiên Tô Dục bị cuốn vào vòng xoáy của cơn bão tranh đoạt hoàng vị, nhưng không ngờ, y sớm đã quần áo ướt đầm trong vòng xoáy cuộn chảy đó rồi.

Hoàng thái tôn sau khi hồi kinh vì bệnh nặng, Tô Dục được đề bạt trở thành thái y chủ chẩn cho Hoàng thái tôn. Điểm vô cùng đặc biệt của lần đề bạt này đó là, vốn trọng trách lớn như thế phải được giao cho Cao viện sử, nhưng ông ta lại phá lệ, cất nhắc Tô Dục. Thêm nữa, Thái tử vốn xem trọng y thuật của y, mơ hồ, sự tín nhiệm đối với y càng thêm vững chắc.

Kỳ quặc, đương nhiên là kỳ quặc, Tô Dục biết rõ việc tiến cử lần này vốn là chuyện vô cùng hung hiểm, nhưng y đã ở trong cục diện, khó lòng ra khỏi. Mỗi người nơi hoàng cung này đều chứa đầy tâm cơ, ai có thể thực sự nhìn thấu ai đây?

Khi tôi đi cùng Tô Dục, may mắn được gặp Chu Đệ mấy lần. Ngài ấy nghiêm cẩn, uy nghi, đúng là bậc vương giả có thể đảm đương thiên hạ. Nghiêm túc mà nói, khí thế của Nhị hoàng tử là gần với ngài ấy nhất. Nếu không phải tôi cảnh cáo Tô Dục trước đó, trong tương lai, y vẫn sẽ gắn chặt với Nhị hoàng tử cũng nên.

Trong sử còn ghi, chính xác Chu Đệ từng đồng ý cho Nhị hoàng tử Chu Cao Hú tức vị, đáng tiếc ngài ấy đột nhiên qua đời, sự chấp thuận kia chớp mắt biến thành bọt nước. Trên con đường tiến vị, từ xưa đến nay đều sai một ly đi một dặm.

“Bệnh tình của Hoàng thái tôn không có gì đáng ngại, Thánh thượng chỉ vì quá quan tâm nên thành ra lo lắng mà thôi.” Những người khác trong tứ hợp viện đều đã say ngủ, một mình Tô Dục lặng lẽ ngồi bên tôi.

Chẩn trị cho Hoàng thái tôn là một việc đại sự, dù có là tiểu bệnh, thái y cũng phải mang bộ dạng như dốc toàn tâm sức, nếu ngủ sớm, bị hai Viện phán cùng phòng trông thấy, chẳng phải họ sẽ nhân cơ hội xàm ngôn hay sao?

“Cao viện sử tiến cử ta, tất nhiên có dụng ý. Phải dựa hoàn toàn vào một kẻ tép riu như ta, Thái tử đương nhiên càng lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thái tôn.” Y thư thái phân tích, không chút nào lo lắng, “Cao viện sử từ lâu đã theo Yên vương, lúc này, ông ta tất sẽ lại dựa vào Nhị hoàng tử”.

“Ta từng nghe Thượng thu đại nhân nhắc, các đại thần trên triều cũng nói đến chuyện thay người kế vị, nhưng Thái tử đương triều dẫu sao cũng không phạm lỗi lớn, nếu vẫn thay người kế vị là trái với tổ huấn của Tiên vương.”

“Người trong triều nếu chẳng phải nóng vội vì danh cũng vồn vã vì lợi, các Hoàng tử lại tranh chấp hoàng vị.” Y lay lay tay tôi, “Nhưng đời người ngắn ngủi, một ngày còn mắc bệnh, chẳng ai liệu được, trẻ tuổi như Hoàng thái tôn còn thế, huống hồ là đương kim Thánh thượng”.

“Hôm qua, Hoàng thượng triệu tất cả thái y trong Thái y viện nhập cung nghiên cứu thuật trường sinh. Cao viện sử nhắc đến thuật dưỡng sinh, lời nói hùng hồn, chắc chắn, ta nghe mà thấy nực cười.”

“Càng đọc thông y thư, càng hiểu rõ bách bệnh thiên hạ, nếu là Diêm vương canh ba đoạt mệnh, làm sao có thể để ông ta sống đến canh năm.”

“Thánh thể của Hoàng thượng một ngày mắc bệnh sẽ như núi đổ, nhưng còn Thái tử? Dù muốn ta điều dưỡng cơ thể Thái tử, cũng chỉ có thể bảo đảm dương thọ ba bốn năm mà thôi.” Bàn tay y xoa xoa đầu tôi, “Nàng nói xem, ba bốn năm có đủ không?”.

Tôi sững người, ba bốn năm có đủ không? Đây chẳng qua là biến tướng từ câu hỏi về thời gian chết của Chu Đệ? Ánh mắt thâm trầm, sâu thẳm của y, từ khi nghe tôi tiết lộ lịch sử thì thường xuyên xuất hiện.

Đối với người phàm mà nói, việc tôi “trên thông thiên, dưới tường địa lý” còn có thể lý giải được, nhưng thông hiểu tương lai? Y không phải một đứa trẻ từ nhỏ đã được xem phim khoa học viễn tưởng của thế kỷ Hai mươi mốt, y rõ ràng là người triều Minh, đối với y, khả năng của tôi là điều không thể nào hiểu nổi.

Sững sờ nửa ngày trời, tôi không đáp, cũng không truy vấn thêm, chỉ ngước nhìn vô số vì tinh tú giữa trời: “Sao hôm nay giăng đầy trời, có thể thấy ngày mai tất nhiều chuyện rối ren”.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, rất đông cấm y vệ xông vào tứ hợp viện, nói rằng sau khi Hoàng thái tôn uống thuốc, thượng thổ hạ tả, móng tay tím ngắt, có dấu hiệu trúng độc, tính mạng nguy kịch. Còn Tô viện phán là thái y chủ trị, khó tránh khỏi liên luỵ, lập tức áp giải vào đại lao, chờ ngày phán quyết.

Trong đại lao, Tô Dục bình lặng ngồi trên đống cỏ, không hề hoảng loạn như trong tưởng tượng của tôi. Dù sao rơi vào hoàn cảnh tàn tạ, chuột chạy hay trùng bò này, một người mắc chứng sạch sẽ như y, cũng chỉ đành nhẫn nhịn cho qua ngày.

Tại sao thế này? Lịch sử chính là không gian tương lai ghi chép lại, chiếu theo lý thì không thể nhầm lẫn. Tuy vậy, trong sử, dù Hoàng thái tôn không chết, cũng không thể chứng tỏ hắn không bệnh tật, vạn nhất bệnh tình lại qua mấy phen sinh tử, Tô Dục thân là thái y phải chịu tội thế nào đây?

“Chớ đi lại nữa, chuột bị nàng doạ chạy hết rồi.”

Tôi tiến đến chỗ đống cỏ khô, cực kỳ bất ngờ khi không ít chuột chạy tán loạn tìm nơi ẩn nấp.

“Nhưng mà, rất có thể nàng chính là chuột yêu, bọn chúng bị đồng loại doạ chạy, cũng không coi là oan ức”, lúc này là lúc nào rồi mà y vẫn còn đùa được.

Tôi đang lo lắng cho y mà, sắp đến ngày điều chuyển công việc, nếu y bị bắt, làm sao tôi yên tâm được?

“Đơn thuốc do ta kê không vấn đề gì, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chớ lo lắng quá.” Bất ngờ y kéo tôi lại ngồi bênh cạnh.

Cắn răng nhìn vòng cảnh cáo trên tay mình, cơn đau lần trước vẫn còn dư vị đến tận lúc này khiến lòng tôi hoang mang, nhưng tôi vẫn mở miệng nói: “Tô Dục…”

“Cuối cùng nàng cũng nói với ta rồi?” Y nắm vai tôi, “Lâu lắm rồi không được nghe giọng của nàng, ta hiểu vì sao nàng không vui chuyện ta tiến nhập triều đình”.

“Lần này doạ nàng sợ, có phải không? Chỉ là thẩm tra, thật sự có tội cũng cần có chứng cứ rõ ràng.” Y mỉm cười vỗ về tôi, “Ta còn có nàng ở bên, ắt là phúc lớn mạng lớn.”

Lần đầu còn có thể tránh, nhưng còn những lần sau?

“Nếu lần này có thể thoát tội, chàng trở về Phụng Dương được không? Đợi… đợi lần tranh đoạt hoàng vị này qua đi, lại quay về triều đình.” Tôi luôn có cách nghĩ lánh đời như thế, theo cách nghĩ của AQ[1], muốn y tránh đi năm năm này, nhưng lại chưa từng nghĩ qua, thời gian người ta sống trên đời tựa như bóng câu ngoài cửa sổ, trôi đi vùn vụt, làm sao y có thể vì tôi mà lãng phí mấy năm vàng bạc này được.

[1] AQ: Nhân vật chính trong tiểu thuyết AQ chính truyện của Lỗ Tấn, điển hình cho phép “thắng lợi tinh thần” – khi bị hạ nhục, đánh đập, không dám đương đầu, mà lại tự an ủi mình, tự cho mình là người chiến thắng.

“Tranh đoạt hoàng vị chẳng biết còn kéo dài bao lâu nữa, thật khó nếu ta cứ chờ đợi mãi thế này, phải không?” Y hỏi vu vơ.

Tô Dục chẳng thèm để tâm đến đề nghị của tôi, khiến tôi càng lo hơn, cúi nhìn chiếc vòng tay lại bắt đầu chuyển sang màu đỏ, tôi vẫn cố nói thêm vài lời: “Tô Dục, tháng Tám năm thứ hai mươi hai niên hiệu Vĩnh Lạc, Hoàng thượng sẽ băng hà, sau khi Thái tử đăng cơ, tháng Mười một cũng đột ngột qua đời, Hoàng thái tôn khi đó sẽ tức vị, cùng lắm chỉ đợi ba năm nữa thôi”.

Toàn thân Tô Dục chấn động, bao năm nay, đây là lần đầu tiên y nhìn tôi chằm chằm như thế.

“Tô viện phán, làm gì mà đờ người ra vậy?” Cai ngục gõ cánh cửa sắt, “Thái tử truyền ngài đến hỏi chuyện”.

“Nếu cậu còn chịu đau mấy lần nữa, sẽ bị hồn phi phách tán, không phải trò đùa đâu!” Khi Tiểu Thiến tới tìm tôi, đúng như lúc trông thấy vòng cảnh báo đang đỏ rực, cô ấy phí mất bao nhiêu công sức dùng pháp thuật mới giúp tôi áp chế được cơn đau này. “Tiểu Tưởng người ta bị đoạt bốn trăm năm pháp lực, còn có mấy trăm năm để chống chọi, cậu mới có được mấy năm ngắn ngủi, sao qua nổi đây?”.

Tôi không kiềm chế được liền ôm cô ấy, có được người bạn tốt này, cũng là thu hoạch lớn nhất ở địa phủ của tôi.

Cô ấy thấy tôi chuyển biên tốt mới yên tâm trở lại, “Chẳng trách người ta nói tình đầu không có kinh nghiệm, cậu dốc hết tâm can vì tên tiểu tử đó, y có báo đáp cho cậu được cái gì không?”.

Từ sau khi tôi bị trừng phạt, Tiểu Thiến đại nghĩa hào hùng giáng Tô Dục từ “minh tinh màn bạc” xuống thành “hồng nhan hoạ thuỷ”, cũng không thèm nhắc đến danh tính nữa, chỉ gọi là “tên tiểu từ kia”, “Thôi, cũng may chỉ còn mấy ngày tháng nữa, sau mấy tháng này hai người sẽ ‘say goodbye’, cậu từ bỏ năm năm chết tiệt kia đi, đừng có trở lại nữa, giờ quay đầu cũng chưa muộn đâu”.

Trong lòng tôi vẫn còn khắc ghi hình ảnh Tô Dục, chớp mắt, lại di chuyển đến phủ Thái tử, chứng kiến Tô Dục đang quỳ trong đại đường, Cao viện sử đứng một bên liến thoắng thao thao bất tuyệt: “Bẩm Thái tử, Tô Dục từ sau khi vào Thái y viện, dựa vào y thuật làm lung lay nhân tâm, còn lợi dụng cách thức nghị chẩn để tiếp cận mệnh quan triều đình, hạ quan chính vì lo hắn lòng dạ khó lường nên mới nhiều lần áp chế đơn thuốc của hắn như thế”.

“Theo Cao viện sử nói, là Tô viện phán cố ý hại nhi tử của ta?” Thái tử trông vẫn rất bình thản, không hề lộ vẻ tức giận, nhưng cũng chẳng mang vẻ ôn hoà.

“Đúng vậy, hạ quan đã sai lầm khi tin lời tiến cử của các Viện phán, để Tô Dục đảm trách chẩn trị cho Hoàng thái tôn, nay cảm thấy hối hận vô cùng.” Cao viện sử lệ rơi lã chã.

Tiểu Thiến ở bên cạnh tỏ vẻ kinh tởm. Đúng vậy, tuổi này rồi mà vẫn còn diễn trò, nam tử hán gì mà động tý là lệ đổ ào ạt, thật đáng khinh!

Nhưng tôi chỉ quan tâm Thái tử có tin ông ta không mà thôi.

Thái tử cau mày, nhìn hai người bên cạnh, “Hứa viện phán, Hồ viện phán cũng có chuyện bẩm báo?”.

Chòm râu của Hồ viện phán chợt nhếch lên: “Mấy ngày trước hạ quan từng thấy Tô viện phán lặng lẽ xuất hành, cảm thấy kỳ lạ, liền đi theo, phát hiện Tô viện phán đến phủ của Tam hoàng tử, lại loanh quanh đến khuya mới về. Hôm đó chính là ngày Hoàng thái tôn đổ bệnh, Hứa viện phán cũng có thể làm chứng.

Hoá ra phủ đệ đó không phải của Nhị hoàng tử, mà là phủ của Tam hoàng tử, đây gọi là một mũi tên trúng hai đích chăng? Tôi cảm thấy tội chứng này vô cùng có sức thuyết phục, rõ ràng thế cục do kẻ quyền thế giăng ra, mục tiêu từ trước đến nay không phải là Tô Dục, mà chính là Hoàng thái tôn và Tam hoàng tử.

Kẻ quyền thế này chẳng cần phải nói cũng biết là ai. Nhị thái tử vốn đã tạo chứng cứ để mình không dính líu gì đến việc này.

Hứa viện phán mồ hôi túa đầy trán, nhỏ tong tong xuống nền nhà, ánh mắt chợt loé lên, “Hồi Thái tử, đêm đó đúng là hạ quan cũng trông thấy Tô viện phán đêm khuya mới trở về”.

Thái tử trầm mặc trong giây lát, ánh mắt sắc lẹm nhìn Tô Dục đang quỳ dưới kia.

Tô Dục không hề biện bạch, ngược lại điềm nhiên tựa như muốn khảng khái đi vào chỗ chết vậy.

Tiểu Thiến cũng cảm thấy tình hình của Tô Dục không ổn, “Thất Thất, cậu phải bình tâm, thân đang mang tội, chớ có dùng pháp thuật cứu người”. Nói xong cô ấy nắm tay tôi, giữ chặt.

“Tô Dục, Tô viện phán.” Thái tử khoát tay về phía Tiểu Đức Tử bên cạnh, Tiểu Đức Tử lập tức cao giọng thét lên. “Mau bắt Cao viện sử, Hồ viện phán, Hứa viện phán trói lại!”, nói xong liền đỡ Tô Dục, “Tô viện phán, mời đứng dậy”.

“Hạ quan đa tạ Thái tử đã tỏ tường mọi chuyện.”

Tình thế biến chuyển trong nháy mắt, đừng nói những người có mặt đều bất ngờ, ngay đến tôi và Tiểu Thiến ngoài cuộc cũng không tin nổi, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

Sắc mặt Thái tử không còn u tối nữa, ngược lại lộ vẻ vui mừng, “Mấy ngày trước, Tô viện phán từng một mình cầu kiến ta, nói trong vòng vài ngày sẽ có thái y hạ độc nhi tử của ta, vì thế ta liền phái người mai phục bên ngoài phòng thuốc, quả nhiên đã thấy thái y gian độc đó”. Ánh mắt quét qua Cao viện sử, lúc này đã bị doạ đến hai chân run cầm cập, chỉ chực quỳ xuống.

“Nhưng ta còn muốn tra xét thêm, để xem trong Thái y viện liệu còn có kẻ nào khác đem lòng tạo phản, nên mới tương kê tựu kế, khiến Tô viện phán oan uổng ngồi trong lao.” Lần này, ngay đến hai vị Hồ, Hứa viện phán cũng mặt mày biến sắc.

Lúc này, Hoàng thái tôn từ bên ngoài tiến vào, hai mươi tuổi đầu, quả nhiên tuấn tú, hào hoa phong nhã, là một nhân tài hiếm thấy. Hoàng thái tôn vỗ vai Tô Dục, “Ta thấy ngươi khoẻ mạnh hơn nhiều rồi, y thuật của ngươi rất tốt, chẳng trách phụ vương táng thưởng ngươi đến vậy”.

“Liều lĩnh quá, sao con lại ra ngoài, mau để Tô viện phán bắt mạch, phải chữa trị triệt để mới được!” Thái tử thực sự rất thương yêu nhi tử của mình. Sau đó, ông ta sai người đem ba vị thái y kia giam lại.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, Tiểu Thiến bất giác cảm thán: “Tô Dục này của cậu, thật sự vô cùng lợi hại, cậu còn lo lắng làm gì? Trong năm năm tới, y nhất định sẽ sống vui sướиɠ thoải mái”.

Tôi chăm chú nhìn chiếc vòng trên cổ tay phải của mình, sắc đỏ dường như đã nhạt bớt.

Ngay từ đầu y đã định liệu kỹ càng, còn ở trong đại lao bức tôi? Chẳng qua là diễn trò, ép tôi phải tiết lộ thiên cơ mà thôi.

Chẳng biết từ khi nào, Tô Dục lại có dụng tâm với tôi như vậy?