Chu Hành cùng Mao Mao bắt lấy Mạch Linh đi chuẩn bị trận pháp, trước khi mở trận bọn họ đi vòng qua cửa lập tức trông thấy Lâm Cửu Gia đang lo lắng nhìn về hướng tổ trạch, bọn họ cũng nhìn theo phương hướng của Lâm Cửu Gia thì thấy Lâm Thiên Lí đang đứng ở trong sân viện, trên người còn mở ra kết giới quỷ hồn không ngừng đánh về phía hắn, nhưng hắn không hề quan tâm mà chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Bởi vì ngược sáng lại bị bóng cây che khuất bọn họ cơ bản không biết phía trước có gì, song Mạch Linh vừa nhìn về hướng sân đã gọi một tiếng: “Lan Nạp?!”
Chu Hành và Mao Mao lập tức cau mày, tên này vì sao cứ như âm hồn không tan dây dưa không ngừng đi đến đâu thì gặp đến đó.
Chu Hành quay đầu hỏi Lâm Cửu Gia: “Làm gì bây giờ?”
Lâm Cửu Gia nhìn vào bên trong cánh cửa bảo Chu Hành và Mao Mao trước tiên khởi động trận pháp bên ngoài, sau đó tìm ra pháp môn trận pháp bên trong vào được tổ trạch thì nói tiếp, hiện tại ông sẽ đứng ở đây quan sát tình hình khi nào tìm được pháp môn rồi quay lại tìm ông.
Mao Mao gật đầu tiếp đó nắm lấy Mạch Linh cùng với Chu Hành đi tới hương án bên kia, sau khi khởi động trận pháp thì lại đi tìm phương vị, tìm cửa vào pháp môn.
Bên trong tổ trạch không biết Lâm Thiên Lí đang nghĩ những gì khi nghe thấy lời Lan Nạp nói xong, thật ra ngay từ lúc bắt đầu Thiên Thanh đã nói với hắn, các tranh chữ dùng để chiêu hồn của hắn rất có thể là do Lan Nạp đưa đến, lúc nghe đến tên này hắn chỉ cảm thấy chán ghét và đau khổ, cũng như chưa từng đi xem qua những bức tranh chữ đó, nhưng Lâm Trường Tư thì lại có.
Hiện tại Lâm Thiên Lí không muốn dây dưa với gã, chỉ một lòng mong muốn giải thoát những oán linh bị cầm tù tại nơi đây, hắn nhìn Lan Nạp, suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Nơi đây là sát nghiệt mà ngươi phải mang trên lưng và nó cũng là của ta, ân oán giữa chúng ta không nên để người vô tội phải gánh lấy, bọn họ bị nhốt lâu như vậy bây giờ đã đến lúc để bọn họ giải thoát.”
Lan Nạp cười nhạo một tiếng: “Chuyện đến lúc này ngươi còn cho rằng ta sẽ quan tâm tới? Dù sao trên tay của ta cũng nhuốm đầy máu, cho dù có vào luân hồi thì chỉ là đi xuống địa ngục, từ sớm ta đã không còn hi vọng đến kiếp sau, nếu như hiện tại ngươi dùng Tiểu Bảo đi hiến tế có lẽ ta sẽ đồng ý, thế nhưng nghĩ muốn phá trận thì đó là ảo tưởng, ngày hôm nay ta chỉ muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!”
Nói rồi gã vung tay lên trong viện lại rơi xuống thật nhiều tượng bùn đất, ngoại hình khuôn mặt đều giống với những cô gái đã bị gã gϊếŧ hại dạo gần đây, không biết Lan Nạp dùng cách gì mà khiến cho sinh hồn như các nàng đứng ở trong viện, cũng không làm cho những oán linh sinh ra bất kỳ phản ứng nào, càng đừng nói là nhào qua xé nát.
Sau khi những bức tượng đất đáp xuống, chúng lập tức đi theo những oán linh kia lao về phía Lâm Thiên Lí va vào kết giới, nối đuôi không dứt, vốn Lâm Thiên Lí ứng phó với nhiều oán linh như vậy đã có chút miễn cưỡng, hiện tại số lượng gia tăng hắn liền nhanh chóng phiên thân né tránh nghĩ bay ra ngoài.
Những bức tượng đất lập tức lao đến chặn hắn lại ngay khi Lan Nạp vừa di chuyển, Lâm Thiên Lí hủy đi kết giới cùng với các nàng đánh nhau, Lan Nạp mỉm cười đuổi theo sau hắn: “Ngươi nhớ nhẹ nhàng một chút, nếu không hồn phách của các cô gái bên trong bức tượng sẽ bị ngươi bóp nát, tượng phu nhân cũng vậy, vừa rồi có nhìn thấy ánh sáng lam kia không? Đó là tiếng hét của ả đang lên án ngươi đã gϊếŧ chết ả! Ha ha!”
Lâm Thiên Lí nghe xong thì thân thể có chút đình trệ, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của một bức tượng tạm dừng một chút, nhìn thấy các nàng lại xông đến lần nữa cũng chỉ dùng tay đẩy ra.
“Nếu ngươi không chịu gϊếŧ chúng thì chúng sẽ luôn bám lấy ngươi nha.” Lan Nạp nhìn hắn rồi nở nụ cười sung sướиɠ, tiếp đó cũng xông lên đánh nhau với Lâm Thiên Lí, vốn Lâm Thiên Lí ứng phó với một đám ác quỷ lại không thể ra sát chiêu đã coi như là rơi vào thế hạ phong. Hiện tại tiếp tục bị gã quấn lên Lâm Thiên Lí càng thêm chật vật, hắn không thể xử lý gã bằng một cách trực diện cho nên chỉ đành xoay người đánh rút về phía cửa, dù sao thì đám quỷ hồn kia tốt xấu gì cũng không thể ra ngoài.
Lan Nạp đã ăn chắc Lâm Thiên Lí sẽ không ra sát chiêu với những con rối đất chứa những linh hồn của các cô gái, vì vậy gã ra tay truy đánh càng thêm không kiêng nể, dù sao gã chỉ cần thừa cơ hội những bức tượng đang vây lấy hắn mà lén đánh sau lưng hắn là được, có lẽ so về vũ lực gã không bằng hắn nhưng nếu so về độ tàn nhẫn thì đó là lợi thế của gã.
Lâm Cửu Gia đứng ở cửa nhìn thấy Lâm Thiên Lí bị vây đánh thì lập tức suy nghĩ có nên đi vào hỗ trợ anh hai hay không, thế nhưng ông lại sợ bên phía Chu Hành sẽ phát sinh tình huống bất ngờ cho nên mãi luôn do dự không vào, hiện tại thấy Lâm Thiên Lí đang chạy ra ông liền nhanh chóng cầm lấy kiếm gỗ đào xông đến, cùng lúc đó ông cũng ném thanh huyết đao cướp được từ trong tay Lan Nạp về phía Lâm Thiên Lí.
Lâm Thiên Lí tiếp đao rồi hướng Lâm Thiên Thanh hô một câu bảo ông đừng dùng kiếm gỗ đào đánh những hồn thể đó, Lâm Thiên Thanh nghe xong thì đổi kiếm gỗ đào thành bùa, trong nháy mắt Lâm Thiên Lí đã mang một đám tượng đất vọt ra, Lâm Thiên Thanh vội vàng bóp những lá bùa dán lên các con rối đang lao đến.
Những hồn thể bị nhốt trong các tượng đất đó quá mức yếu ớt, nó chỉ cần nhận lấy vài đợt đánh ngẫu nhiên của Lâm Thiên Lí là có thể hồn phi phách tán, cho nên Lâm Thiên Lí không dám đυ.ng vào các nàng, thế nhưng Lâm Cửu Gia thì khác, ngay khi ông dán lá bùa vào tượng đất thì những hồn phách bị giam ở trong tượng đất đã bị đánh bay ra ngoài, tượng đất cũng theo đó mà đứng yên.
Những quỷ hồn bị Lâm Cửu Gia đánh ra đều là các cô gái bị Lan Nạp sát hại, từ lúc các nàng bị Lan Nạp rút đi hồn phách thì đã không còn ý thức, hiện tại được thả ra bọn họ cũng như những hồn ma mới sinh vậy ngây thơ mờ mịt, vô cùng si ngốc cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cả đám bọn họ đều đứng trước cửa tổ trạch ngây ngốc, không đi cũng không động.
Lan Nạp cố tình tạo ra những bức tượng đất này là để áp chế Lâm Thiên Lí kết quả lại bị Lâm Thiên Thanh phá hỏng, gã cau mày trong lòng tràn đầy lửa giận xoay người đi công kích Lâm Thiên Thanh, Lâm Thiên Lí thấy thế nhanh chóng chạy đến ngăn cản, hắn đi cản Lan Nạp liền triệu hồi tượng đất nhìn thấy tượng đất Lâm Thiên Thanh lập tức nhào lên, trong nhất thời nhóm người bọn họ tạo thành thế trận giằng co không ai chiếm được ưu thế.
Bên phía Chu Hành và Mao Mao sau khi thiết lập xong phương vị ở trận pháp bên ngoài, bọn họ lập tức dùng la bàn đo lường phương vị, sau khi làm xong tính toán mới gần như tìm được vị trí pháp môn ở trận pháp bên trong, lại tiếp tục phí hết chín trâu hai hổ mới mở được cánh cửa, cả hai bọn họ đều vô cùng vui vẻ nhanh chóng kéo tên Mạch Linh đi tìm Lâm Cửu Gia.
Vừa đến cửa đã trông thấy nhóm người Lan Nạp đánh thành một đoàn, rồi lại nhìn Mạch Linh đang vô lực xụi lơ hẳn là không có cách bỏ trốn, bọ họ nhanh chóng vứt Mạch Linh xuống đất từng người cầm lấy vũ khí vọt vào hỗ trợ, có thêm hai người giúp đỡ những bức tượng đất bị đánh bại ngày càng nhiều.
Đôi mắt Lan Nạp tràn ngập mây mù gã nghiến răng trực tiếp phiên thân nhảy vào bên trong cánh cửa, ở trong không khí còn truyền đến một câu: “Lâm Thiên Lí, nếu không muốn ta phá hủy thân thể của phu nhân thì ngươi nhanh vào đây cho ta!”
Ánh mắt Lâm Thiên Lí trầm xuống trong lòng do dự vài giây vừa mới nhấc chân chuẩn bị tiến vào, thì Lâm Thiên Thanh đã nhanh chóng giữ lấy hắn: “Anh hai đừng vào, không biết gã đã đυ.ng tay đυ.ng chân cái gì mà khiến cho những thứ bên trong tổ trạch nghe lệnh của gã, anh đi vào gã sẽ lấy mẹ uy hϊếp anh, vậy……”
Sắc mặt Lâm Thiên Thanh vì lo lắng cho hắn mà trở nên khó coi, Chu Hành và Mao Mao dọn xong những bức tượng đất cũng đi theo phụ họa không để Lâm Thiên Lí tiến vào, bọn họ cùng nhau đến đây nếu như trở về không có Lâm Thiên Lí, thì bọn họ không biết bé ngoan sẽ như thế nào!
Lâm Thiên Lí biết họ đang băn khoăn chuyện gì, thế nhưng bây giờ hắn không thể lùi bước. Hắn vỗ vai Lâm Thiên Thanh rồi bảo nhóm người Chu Hành đừng lo lắng, hiện tại Lan Nạp dùng mẫu thân uy hϊếp hắn nếu như hắn không đi vào vậy là bất hiếu, có lỗi với công sinh dưỡng mấy mươi năm của mẫu thân. Nói xong hắn liền phiên thân đi vào bên trong tổ trạch.
Lâm Cửu Gia cau mày hận ý đối với Lan Nạp càng thêm sâu đậm, khi còn nhỏ ông đã không thích người này, bởi gã là kẻ vì đạt được mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, song mẹ lại thích vẻ phong độ tri thức của gã còn bảo sẽ nhờ gã làm thầy của ông, nhưng sau đó ông đã từ chối cho nên chuyện này cũng không thành.
Năm đó mẹ đã đối xử với gã rất tốt, sau khi nghe thấy gã bị ốm nằm liệt giường mẹ còn tự mình đi đến thăm gã giúp gã nấu thuốc, nhưng bây giờ thì sao? Lòng lang dạ sói lấy oán báo ân.
Lâm Cửu Gia tức giận hừ lạnh một tiếng nếu như anh hai gặp chuyện ông nhất định sẽ ghiền nát xương gã thành tro cốt, song lý trí nói cho ông biết hiện tại không phải là lúc để tức giận, ông bình tĩnh vài giây liền hỏi Chu Hành và Mao Mao tình trạng của pháp môn.
Chu Hành cùng Mao Mao hoàn hồn chỉ tay về hướng Mạch Linh, vừa định nói dựa theo chỉ dẫn của Mạch Linh bọn họ đã tìm được pháp môn, thì đột nhiên phát hiện Mạch Linh người đang xụi lơ trên mặt đất đã biến mất.
Biểu cảm của cả hai lập tức đóng băng nhanh chóng kéo Lâm Cửu Gia chạy về phía pháp môn, tên Mạch Linh kia hẳn là không xấu xa đến mức đi sửa phương vị bát quái ngũ hành, thay đổi vị trí pháp môn của trận pháp nhờ?!
Ba người chạy đến tường viện phát hiện phù chú trên tường vẫn còn đó, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm xem ra dược hiệu vẫn còn tác dụng, gã chạy còn không nhanh bằng bọn họ.
Lâm Cửu Gia nhìn hai người họ rồi thở dài: “Có lẽ gã ta không đi qua đây mà là đi từ cửa chính tổ trạch, mặt đất nơi này xốp mềm khi đi sẽ để lại dấu chân, mà hiện tại bước chân Mạch Linh phù phiếm cho nên dấu chân của gã phải nông, cậu xem nơi đây dấu chân nông chỉ có một cái vậy đủ chứng minh gã không đi qua chỗ này.”
Chu Hành cười nhạo một tiếng trong lòng thầm nói vài câu, vị Lâm Cửu Gia này thần tượng Sherlock Holmes à? Ngay cả dấu chân cũng phải quan sát tỉ mỉ, còn có ánh nhìn của Mao Mao đối với Lâm Cửu Gia cũng quá ư là sùng bái.
Cửa pháp môn nhìn giống như một bức tường sau khi được dán bùa thì cửa mới lộ ra. Bây giờ thời gian cấp bách Lâm Cửu Gia không cùng bọn họ nói lời vô nghĩa, nhanh chóng kéo cả hai đi vào pháp môn, Lâm Cửu Gia ở bên trong tìm xong phương vị liền mang hai người họ đi đến vị trí cánh cửa, từng người từng người một phá đi các chốt canh mà lúc trước đạo sĩ tà đặt ra.
Lúc mở trận cần phải có trình tự cho nên khi tháo trận cũng phải có trình tự, vị trí này không thể tính sai nếu không cơ quan sẽ được kích hoạt, và làm cho đám ma quỷ bên trong tòa nhà trở nên điên cuồng……
Tại khách sạn…..
Nhóm người Lâm Trường Tư đứng ngồi không yên đi đến đi lui ở trong phòng, Tiểu Bảo cũng mυ"ŧ ngón tay kêu ê ê a a không ngừng.
Lâm Trường Tư ngồi xuống sofa: “Lâu như vậy còn chưa về hay là chúng ta đi xem đi!”
Y vừa đề nghị Đại Hắc cùng Tô Giác vốn đã mất kiên nhẫn lập tức đồng ý, Lan Lan cũng la hét ầm ĩ muốn đi, Chương đạo sĩ đen mặt: “Không được!”
“Ông đã nói câu không được bao nhiêu lần rồi? Không được, tôi nhất định phải đi tôi không chờ được nữa.” Lâm Trường Tư cau mày bế Tiểu Bảo đi ra phía cửa.
Đại Hắc cùng Tô Giác cũng nhanh chóng đi theo, Chương đạo sĩ theo chân bọn họ tận tình khuyên bảo giảng đạo lý nửa ngày, bọn họ đều không nghe, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng đi theo bọn họ cùng nhau ra cửa.
Bên trong tổ trạch……
Lâm Thiên Lí vẫn đang giằng co với Lan Nạp, các quỷ hồn ở trong viện bao gồm cả nữ thi đều nghe lệnh của Lan Nạp, Lan Nạp đặt tay lên cổ nữ thi uy hϊếp Lâm Thiên Lí bỏ huyết đao xuống, đồng thời chỉ huy hai quỷ hồn trói tay Lâm Thiên Lí lại.
Xét thấy Lâm Thiên Lí đã không còn năng lực hành động gã mới buông nữ thi ra, suốt quá trình đó nữ thi kia đều là vô tri mờ mịt, si si ngốc ngốc tựa như một khúc gỗ, gió nhẹ thổi qua cả người nữ thi đều sẽ lay động theo cơn gió, hoàn toàn không như miêu tả của Thiên Thanh.
Lâm Thiên Lí cau mày hỏi một câu: “Ngươi đã làm gì? Vì sao nàng lại trở nên như vậy?!”
Lan Nạp cười một tiếng đi đến gần hắn: “Chỉ là một chút thuật mê hoặc mà thôi ngươi đừng lo lắng, dù sao bản thân bọn họ sớm đã tràn ngập oán khí mất đi bản tính, bây giờ ngây ngốc nghe theo lệnh ta so với trước đây cũng đâu có gì khác.”
Gã đã mất trí rồi nói thêm với gã cũng chỉ lãng phí nước miếng, Lâm Thiên Lí khẽ nhắm mắt lại, hắn không biết vì sao người này cố chấp như vậy, cố chấp đến mức trở thành một loại bệnh hoạn.
Có lẽ đã sớm không phải vì hắn mà khiến cho gã kiên trì tới bây giờ, mà là vì gã không cam lòng, gã không muốn sự cố gắng nhiều năm của mình trở thành công dã tràng, gã không muốn buông tha cho chính mình cũng như không muốn buông tha cho hắn.
Lan Nạp đứng trước mặt hắn duỗi tay sờ vào mặt hắn, Lâm Thiên Lí nghiêng đầu tránh gã, gã cười một tiếng: “Không nên từ chối ta, bệnh tình của ta đã sớm nguy kịch nếu ngươi còn chọc giận ta, ta cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.”
Thân thể Lâm Thiên Lí cứng đờ không động đậy, Lan Nạp đem đầu dựa vào ngực hắn: “Ngươi có biết ta muốn dựa vào lòng ngươi bao lâu rồi không? Ta đã đi theo ngươi từ năm 1919 đến năm 1920 thì yêu ngươi, kể từ khi ấy ta đã luôn suy nghĩ nếu ngươi yêu ta thì tốt biết mấy, nếu ta có thể dựa vào lòng ngươi thì tuyệt vời biết bao nhiêu, được dựa vào lòng ngươi – ta cảm thấy thật hạnh phúc.”
“Năm 1920 sao? Nhớ lại thì cảm thấy thật xa xôi, nhưng mà đối với ta những ký ức ấy vẫn còn vô cùng mới mẻ, bởi vì đó là thứ khiến ta chống đỡ đến bây giờ.”
Trong bóng đêm tối tăm cây cổ thụ cao to che đi bầu trời, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào cơ thể bọn họ, ở tại tổ trạch cổ xưa hoang tàn này mọi thứ đều trở nên hoang vắng không sức sống, song bên trong sân viện lại tràn ngập ánh sáng màu lam của u hồn, tựa như những ngọn đèn tỏa sáng đầy dụ hoặc.
Bốn phía yên tĩnh thời gian dường như đã dừng lại, Lâm Thiên Lí đứng thẳng tắp dưới bóng cây khuôn mặt u ám, Lan Nạp cứ như vậy dựa vào ngực hắn, mang theo nét mặt tràn đầy lưu luyến, gã nở nụ cười sững sờ tựa như vui sướиɠ cũng tựa như bi thương.