Hắn đã chờ đợi cuộc gọi của Lâm Trường Tư từ rất lâu hôm nay nhận được hắn đã vô cùng vui vẻ, liền nhanh chóng vứt bỏ sự tức giận của mình ra sau đầu mừng rỡ chạy đến, từ khi gặp được nhóm người Lâm Trường Tư hắn vẫn luôn cảm thấy nhân sinh cuộc đời hắn tràn ngập thất bại, rõ ràng bản thân là cảnh sát song lại không có đất dụng võ, lần này có cơ hội để phát huy Bạch Luyện Phi hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Vừa đến nơi hắn đã bị Lâm Cửu Gia bắt qua sau khi nghe xong mọi chuyện và phát hiện không phải Lâm Trường Tư tìm hắn thì nháy mắt trở nên úa tàn, đợi đến khi nghe thấy Lâm Cửu Gia nói muốn bắt Mạch Linh, hắn lập tức giật mình trừng mắt, tiếp đó nhớ đến chuyện trước đây Lâm Thiên Lí đã từng nói có lẽ có thể dùng gã ta làm vật tế thì liền hiểu rõ.
Hắn ho khan vài tiếng rồi hắng giọng: “Ực, tôi nói chứ cái tên Mạch Linh này quá là xảo quyệt, trước đây tôi cùng Mao Mao và những người khác thường xuyên chạm mặt hắn, thế nhưng kết quả đều để hắn chạy thoát, hơn nữa dạo gần đây hắn hình như không có gây án, tuy rằng án tử bắt gϊếŧ hại phụ nữ vẫn còn song phương pháp gϊếŧ hại lại không giống Mạch Linh.”
Mao Mao và Tô Giác đã đi theo hắn điều tra hơn một tháng, cũng rất rõ ràng cách thức ra tay của Mạch Linh lập tức hỏi có chỗ nào không giống?
Bạch Luyện Phi cau mày hai tuần gần đây không có bùa truy ảnh của Mao Mao hỗ trợ, đội điều tra hình sự của bọn họ ngay cả góc áo của hung thủ cũng sờ không tới, thế nhưng từ hiện trường vụ án có thể nhìn ra được hung thủ không phải là Mạch Linh, bởi kẻ nay so với Mạch Linh còn hung tàn hơn nhiều, trước kia bọn họ lần theo dấu vết đi đến hiện trường vụ án thứ nhất thì sẽ phát hiện vật phẩm tán loạn, rồi đến hiện trường vụ án thứ hai mới nhìn thấy thi thể, thi thển goại trừ bị hút khô máu thì hầu như vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng hiện tại người này so với Mạch Linh còn vội vàng hơn, ngay từ hiện trường vụ án thứ nhất gã đã gϊếŧ người, không chỉ hút khô máu mà còn hủy đi thi thể, hiện trường gây án kinh khủng đến mức không muốn nhìn thẳng.
Mao Mao nghe Bạch Luyện Phi kể xong cũng nhăn chặt mày: “Nếu không phải Mạch Linh thì chỉ có thể là Lan Nạp, lần trước tôi phát hiện gã ta không những hút khô máu nạn nhân mà ngay cả hồn phách cũng không tha, có một lần tôi canh ngay ngày đầu thất của một nạn nhân nào đó bị sát hại mà gọi hồn trở về, khi ấy tôi định hỏi chỗ ở của Lan Nạp, thế nhưng kết quả lại phát hiện hồn phách của nạn nhân đó đã không còn.”
Lâm Cửu Gia nghĩ đến hồn phách của các cô gái đã mất; nghĩ đến trong giới thuật sĩ có lưu truyền một loại tà thuật đột nhiên ông cảm thấy bất an, tên Lan Nạp kia sẽ không điên cuồng đến vậy đi…..
Ông nghĩ tới thì Chương đạo sĩ cũng nghĩ tới nhất thời sắc mặt của cả hai đều có chút khó coi, thật ra các loại tà thuật ở trong giới huyền thuật bọn họ đều là bí mật công khai, những ai tu đạo như bọn họ ắt sẽ biết đến, song người biết thì nhiều nhưng người chân chính thực hành thành công thì ít càng thêm ít, vì vậy cho dù biết cũng vô dụng.
Thế nhưng nhớ đến thuật trùng cốt thay máu mà Lan Nạp đã dùng lần trước….. Ngay cả tà thuật cổ xưa cũng có thể sử dụng, Chương đạo sĩ không chút nghi ngờ về năng lực của gã.
Tâm trạng cả hai đều có chút nặng nề, đạo thuật Mao Mao theo học là chính đạo, hơn nữa nơi hắn sinh ra phong bế với thế giới bên ngoài vì vậy đối với tà thuật một chút đều không biết, cho nên hắn không biết hai người bọn họ đang lo lắng chuyện gì, sau khi hắn nói xong thì còn nghi hoặc hỏi thêm một câu: “Những hồn phách đó có tác dụng gì mà Lan Nạp phải bắt nhiều như vậy?”
Chu Hành cũng không hiểu những chuyện này nhóm người Đại Hắc thì càng không cần nói đến, bọn họ im lặng lắng nghe trong lúc nhất thời không khí xung quanh trở nên yên tĩnh.
Lâm Cửu Gia nghiền ngẫm vài giây rồi ho khan một tiếng: “Tạm thời đừng nghĩ đến việc hắn định làm gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn(1), chúng ta sẽ bàn bạc mọi chuyện sau khi bắt được Mạch Linh, sẽ không tốt nếu như chúng ta để mọi thứ trở nên bị động.”
(1) quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào đều có biện pháp linh hoạt tương ứng để đối phó.
Mọi người gật đầu đồng ý, bởi Lâm Thiên Lí nói rằng hắn đã đánh Mạch Linh bị thương, vì vậy có lẽ trong khoảng thời gian này Mạch Linh đang tránh ở đâu đó dưỡng thương.
Tuy rằng đối với vết thương đã hơn hai tuần của gã vẫn chưa tốt lên mọi người đều nghi ngờ, thế nhưng việc truy bắt Mạch Linh là chuyện cần phải làm, mặc kệ là vì nguyên nhân gì bọn họ cũng phải nắm lấy cơ hội lần này đi vây bắt gã, cho nên bây giờ chuyện ưu tiên hàng đầu là phải tìm ra nơi ẩn náu của gã.
Tại một hẻm nhỏ tối đen……
“Nè, con bướm này thật sự có thể tìm ra hắn sao?”
Chu Hành nhìn Mao Mao lấy ra lá bùa kết thành pháp ấn, tiếp đó lá bùa màu vàng được xếp thành hình con bướm ở trên không trung nhanh chóng bốc cháy, hóa thành một con bướm có ánh sáng huỳnh quang.
Mao Mao gật đầu, từ lúc bắt đầu truy đuổi Mạch Linh hắn đã sử dụng linh điệp, linh đệp có thể ngửi thấy máu tươi cho nên bọn họ liền đuổi theo mùi máu. Ngoài ra cũng có thể để cho linh điệp ngửi một món đồ cụ thể nào đó rồi yêu cầu nó đi tìm người.
Mao Mao lấy ra một chiếc khăn vải nhỏ, trên khăn có vài vết máu màu xanh đó là lau trên sàn nhà Lâm Trường Tư mà có được, bởi Lâm Thiên Lí từng nói hắn đã làm gãy xương đùi của Mạch Linh vậy hẳn sẽ có máu. Bọn họ đến nhà Lâm Trường Tư kiểm tra, may mắn căn phòng chưa được dọn dẹp vẫn giữ nguyên vị trí của ngày hôm đó, cho nên rất nhanh bọn họ đã tìm được vết máu dính trên sàn nhà, sau đó dùng dung dịch hòa tan máu rồi cầm khăn lau sàn.
Linh điệp ngửi máu ở trên tấm khăn sau đó giương cánh bay đi, Chu Hành, Mao Mao, Lâm Thiên Lí nhanh chóng đuổi theo.
Kể từ lần đột kích kia của Mạch Linh và Lan Nạp, Lâm Thiên Lí không bao giờ dám rời khỏi Lâm Trường Tư nửa bước, nhưng lần này đi bắt Mạch Linh nếu chỉ dựa vào nhóm người Mao Mao vậy khẳng định không thể bắt được, Lâm Trường Tư nhiều lần hứa với hắn, bản thân sẽ đi theo Lâm Cửu Gia và Chương đạo sĩ, ngay cả Tiểu Bảo cũng hứa bản thân sẽ thay cha chăm sóc cho ba thật tốt, lúc này hắn mới yên tâm.
Dặn dò Lâm Trường Tư tự mình chăm sóc bản thân cho tốt luôn nhớ đeo ngọc Dương Chi, vậy mà hắn vẫn chưa yên tâm đem tách một sợi linh khí chuyển vào trong ngọc, nếu như có chuyện đột ngột xảy ra thì sợi linh khí này có thể chống đỡ được một lúc, sau đó hắn mới chịu mang theo Chu Hành và Mao Mao ra cửa.
Lần này Đại Hắc cùng Tô Giác thức thời không đi theo bọn họ, dù sao cả hai cũng có chút tự mình hiểu lấy mình, bản thân không biết pháp thuật đi theo cũng chỉ là gánh nặng.
Hai người một quỷ ở trong bóng đêm đuổi theo linh điệp, Lâm Thiên Lí ẩn thân bay trên không trung bọn họ thì chạy trên mặt đất, không biết có phải máu của Mạch Linh có vấn đề hay không mà sau khi linh điệp ngửi thấy thì bay nhanh hơn mọi lần, Chu Hành cùng Mao Mao chạy theo phía sau mệt đến đứt hơi, khi chạy cả hai còn bị té ngã vài lần Lâm Thiên Lí dứt khoát bảo bọn họ từ từ chạy theo, hắn sẽ tự mình truy đuổi linh điệp nếu tìm được chỗ ẩn náu thì sẽ ra hiệu cho bọn họ đi đến.
Chu Hành và Mao Mao đuổi đến nơi cả hai lập tức sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hóa ra là ở một khu xưởng bỏ hoang.
Chu Hành chống đỡ đầu gối thở hổn hển: “Không thể nào, Mạch Linh trổn ở chỗ này?” Hắn có chút không dám tin cái gã đàn ông lòe loẹt kia sẽ trốn đến nơi này, hắn liếc mắt quan sát một lượt, nhà trệt thấp bé ngay cả bức tường cũng loang lổ cũ kỹ, khắp nơi thì tràn ngập hương vị mốc meo.
Mao Mao không có kinh ngạc như hắn, trên tay điểm chu sa đi về phía trước chạm vào hư không một cái lập tức đυ.ng trúng tấm chắn bị bắn trở về, Lâm Thiên Lí từ giữa không trung bay xuống: “Có lẽ linh điệp không sai hẳn là hắn đang trốn ở chỗ này, xung quanh nơi đây đều bố trí kết giới linh điệp cũng vì đυ.ng trúng kết giới mà biến mất.”
Mao Mao cau mày: “Chúng ta phải làm sao đây? Hắn đang trốn bên trong kết giới, nếu không phá kết giới thì chúng ta sẽ không thể nhìn thấy hắn, nhưng nếu chúng ta phá kết giới thì hắn sẽ biết.”
Chu Hành cũng gật đầu phụ họa, Lâm Thiên Lí nhìn địa hình xung quanh sau đó nói: “Vừa rồi ta đã quan sát phạm vi kết giới, không lớn, hắn bị thương nên thuật pháp cũng yếu đi khởi động kết giới cũng chỉ ở trên mảnh đất này, cây cối xung quanh cũng không nằm trong phạm vi kết giới. Trước tiên chúng ta sẽ phá kết giới của hắn rồi lại dùng linh điệp truy đuổi, cho dù hắn có phát hiện thì tốc độ chạy của chúng ta nhanh hơn hắn là được, nếu hắn bị thương vậy chắc chắn sẽ chạy không thoát.”
Chu Hành cùng Mao Mao gật đầu.
Mao Mao đi quanh một vòng phạm vi kết giới, một bên di chuyển một bên sờ soạng cuối cùng cũng tìm ra được nơi có kết giới yếu nhất, sau đó chỉ cho Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí nâng tay lòng bàn tay không ngừng ngưng tụ sương đen quay cuồng, tiếp theo tay dùng sức lực phá vỡ kết giới, mảnh vỡ kết giới hóa thành ánh huỳnh quanh nho nhỏ chậm rãi bay lên không trung rồi tan biến.
Mao Mao nhanh chóng lấy ra một lá bùa khác triệu hồi linh điệp, linh điệp nhanh chóng bay về phía nhà xưởng nhóm người Mao Mao lại lần nữa đuổi theo.
Bên trong màn đêm vắng lặng không có tiếng côn trùng kêu vang, nương theo ánh trăng mỏng manh có thể nhìn thấy trên mặt đất mọc đầy cỏ dại và vô cùng ẩm ướt, không biết có phải la do mặt đất mọc đầy rêu xanh hay không mà đã khiến cho mặt đất vô cùng trơn trợt, Chu Hành cùng Mao Mao chạy đến thì suýt nữa bị té ngã, sau đó cả hai cẩn thận bước đi.
Mặt tường nơi đây không được tranng trí, bên ngoài toàn là gạch xanh; gạch đỏ loang lỗ, thỉnh thoảng cũng có mấy khối được sơn phát màu đỏ dán đầy giấy thiếu nợ linh tinh, tuy rằng biết rõ Mạch Linh đã phát hiện bọn họ đến đây, thế nhưng không khí yên lặng chết chóc này vẫn khiến cho Mao Mao cùng Chu Hành không nhịn được nín thở.
Linh điệp mục tiêu rõ ràng bay thẳng vào một ngôi nhà có mái ngói đổ nát, Lâm Thiên Lí dẫn đầu đi vào nhìn quanh bốn phía rồi cau chặt mày, bên trong không khí phiêu tán một mùi hôi thối khó ngửi còn đi kèm với một cổ oán khí mỏng manh.
Lâm Thiên Lí quay đầu nhìn linh điệp đang đậu ở một góc tường trên mặt đất, đôi cánh của nó không ngừng vỗ đập, sau đó bay tới dừng trên vai Lâm Thiên Lí bay múa hai cái rồi lại bay đi.
Mao Mao cùng Chu Hành chậm hơn vài bước tiến vào, đi đến nhìn xem lập tức trông thấy trên mặt đất có vài vết máu màu lam, Mao Mao sờ lên hoàn toàn khô ráo.
Mao Mao nhíu mày: “Là tôi nghĩ đơn giản, quên mất nơi có máu của hắn rơi xuống thì linh điệp cũng sẽ bay qua, hiện tại linh điệp đã vô dụng Mạch Linh hẳn là chạy rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”
Chu Hành nghe xong cũng cau mày là do bọn họ suy xét sơ suất.
Lâm Thiên Lí không nói gì, hắn được Lâm Cửu Gia huyết tế nhiều năm, thính lực cùng thị lực so với những ác quỷ khác nhạy bén hơn rất nhiều càng đừng nói đến nhóm người Chu Hành, hắn nhắm mắt lại tĩnh tâm, sương đen dao động trên người cũng dần thu liễm trở lại, đầu hắn nhẹ nhàng đưa từ bên trái sang bên phải, có một âm thanh thở nhẹ đến gần như không truyền vào tai hắn.
Đôi mắt của hắn trở nên thâm sâu ra hiệu cho Mao Mao cùng Chu Hành ý bảo bọn họ tiếp tục nói, Mao Mao và Chu Hành lập tức hiểu rõ vội vàng làm như không có chuyện gì tiếp tục bàn bạc hiện tại nên làm gì.
Lâm Thiên Lí ẩn bóng của mình rồi che dấu khí tức chậm rãi đi vào chỗ sâu bên trong nhà xưởng.
Mao Mao và Chu Hành nhìn hắn từ từ đi đến cái bàn bị úp ngược trong nhà xưởng thần kinh cũng bắt đầu căng chặt.
Khi Lâm Thiên Lí còn cách cái bàn ba bốn mét, thì đột nhiên hắn ta tăng tốc một tay lật bàn một tay tóm cổ người đang trốn phía sau rồi nhấc lên.
Mao Mao cùng Chu Hành nhìn người bị xách lên nhất thời sững sờ hóa ra là một cô gái.
Cô gái bị xách cổ tựa như là một con rối gỗ ngay cả một tiếng ho khan cũng không có, cô cứ ngây ngốc tùy ý để cho Lâm Thiên Lí xách lên, khóe miệng của cô còn nở một nụ cười quỷ dị, Lâm Thiên Lí cau mày vội vàng ném cô ta đi.
Một bóng người từ cửa sổ lớn trên mái nhà rơi xuống mang theo một câu nói đùa đầy tính tượng trưng: “Úi, đã nhiễm phấn hoa của ta có phải bây giờ quá trễ để ném rồi không.”