Trước đây mỗi lần về nhà Lâm Trường Tư đều phải đổi xe vài lần cơ hồ hao phí gần hết một ngày, hiện tại Bạch Luyện Phi lái xe, tốc độ đương nhiên nhanh hơn, nhóm người buổi sáng xuất phát thì đến giữa trưa đã sắp vào thôn.
Tuy Hứa gia thôn là một thôn giàu, nhưng người thi bằng lái mua xe gì đó vẫn rất ít, cho nên chờ Bạch Luyện Phi chạy đến cửa nhà Lâm Trường Tư, thì phía sau đã có một đám thôn dân vây xem, Lâm Trường Tư xách theo túi lớn túi nhỏ, liền có thôn dân tốt bụng, cười ha hả nói: “Bé ngoan à, về nhà mẹ sao, mang theo đồ tốt gì đấy?”
Lâm Trường Tư: “…….” Nhà mẹ em gái mi, đây là nhà tôi đấy, mà cho dù tôi có gả vào Lâm Trang thì tôi cũng là đàn ông đó, hơn nữa ông Hứa nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai độc đinh, nơi này làm sao có thể biến thành nhà mẹ hả!
Chu Hành và Đại Hắc theo sau nghe được cảm thấy buồn cười, Bạch Luyện Phi thì có chút khó hiểu, không phải sau khi con gái lấy chồng nói đến từ nhà mẹ là ý chỉ nhà ba mẹ mình sao? Chẳng lẽ thôn dân Hứa gia không phải có ý này?
Hắn khó hiểu gãi gãi đầu, Lâm Trường Tư đối với nhóm thôn dân tốt bụng kia cười ha ha, cũng không đáp lời, những thôn dân này ấy ngày thường quá rảnh rỗi, cho nên rất thích kiếm chuyện cười nói, mấy tháng trước lúc minh hôn nhìn thấy y thì tránh như tránh tà, thế nhưng hôm nay đều đi qua đây, xem ra mỗi ngày trôi qua rất là nhàm chán.
Lâm Trường Tư còn đang chửi thầm trong lòng, liền thấy bà nội từ trong nhà trúc đi ra, y vội vàng bước đến chào hỏi: “Bà nội, con về rồi!”
Bà nội Hứa nắm chặt tay y, quét mắt từ trên xuống dưới, ở trên cánh tay y sờ đến sờ lui, tươi cười gật đầu: “Cháu ngoan, làm sao bây giờ trở về rồi? Không phải mới đi có hai tháng thôi sao?”
Lâm Trường Tư cười cười: “Không gì, có chút chuyện nên cần phải về ạ.”
“À à.” Bà nội Hứa cái hiểu cái không gật đầu, lại sờ mặt Lâm Trường Tư: “Như nào thân thể mập lên mà mặt vẫn gầy thế, còn nhợt nhạt nữa?”
Lâm Trường Tư hả một tiếng, xấu hổ nắm tay bà nội Hứa xuống: “Ha ha, bà nội, con mập ở chỗ nào chứ?! Con không có mập!”
Lâm Trường Tư lén lút sờ bụng, như nào đều nói y mập, chẳng lẽ mập thật rồi?! Lần cuối cân kg là bao giờ, nhớ không lầm, dạo gần đây y đều chạy ngược chạy xuôi, thế nhưng còn mập, trước kia mỗi ngày đều nằm trong phòng hết ăn rồi ngủ cũng không có mập mà!
Ông nội Hứa cũng từ phía sau đi đến, nhìn Lâm Trường Tư gật đầu: “Hai tháng trôi qua, thân thể không phát triển cường tráng, nhưng bụng tròn tròn nhìn rất thuận mắt, thường xuyên ăn khuya sao, người trẻ tuổi, buổi tối nên ăn ít lại, chứ đừng như ba con mọc một cái bụng bia.”
Lâm Trường Tư: “………”
Lâm Trường Tư trộm gạt lệ, y cũng không muốn ăn, nhưng mà mỗi tối y đều bị chú hai chụp đến làm chuyện tiêu hao thể lực, hơn nửa đêm sẽ bị đói tỉnh, không ăn thì bụng sẽ kêu òng ọc, ngủ không được.
“Mẹ con đâu?” Lâm Trường Tư nhanh chóng lảng sang chuyện khác, nếu còn nói tiếp khẳng định chuyện gì cũng sẽ bị lôi ra.
Lúc này bà nội Hứa mới phản ứng lại, nhanh chóng nắm tay kéo Lâm Trường Tư vào nhà: “Mau vào nhà đi, vào nhà rồi nói.” Ông nội Hứa đi theo sau hai người họ, vừa đi vừa phụ hoạ.
Bạch Luyện Phi không được ai quan tâm ở phía sau há hốc mồm, người một nhà này cũng không quá hiếu khách đi, vậy mà đem bọn họ ném ở bên ngoài tự mình đi vào, bên cạnh có thôn dân đi lại cười hỏi: “Ha ha, nhóc con, các cậu đến đây làm gì, đến Hứa gia thôn du lịch sao? Ấy dà, vậy cậu đến rất đúng lúc, hiện tại đang tháng ba tháng tư, sau núi nở hoa rất đẹp, cậu đi theo tôi, tôi…..” Bla bla một đống.
Khoé miệng Bạch Luyện Phi run rẩy, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh thật lớn, đây là tiết tấu kiếm khách sao?
Chu Hành và Đại Hắc đã đến đây một lần, sớm hiểu rõ trận hình này, ung dung bình thản, Đại Hắc vỗ vai Bạch Luyện Phi: “Đi, vào thôi, Trường Tư là bảo vật trong nhà, rất được cưng chiều, nghe nhũ danh bé ngoan liền biết, anh muốn nhóm người bà nội Hứa vứt bỏ Trường Tư đối đãi với anh giống như người thường, vậy thì nhóc con, trở về hiện thật đi đừng vọng tưởng.”
Chu Hành ở bên cạnh cười, lần đầu hắn cùng Đại Hắc đến đây trông thấy đạo đãi khách của bà nội Hứa cũng đã bị doạ, tuy rằng bọn họ là khách, Hứa gia đối với bọn họ cũng rất nhiệt tình, thế nhưng có Trường Tư ở, thì Trường Tư vĩnh viễn là trung tâm của bọn họ, được hỏi han ân cần, so ra khách trong nhà vẫn không bằng y, quả thật chính là thiếu gia nhỏ trong nhà, lần đó nghe thấy nhũ danh của y, bọn họ liền nhịn không được trêu chọc y, về sau gọi nhiều lan rộng thì giống nhau trở thành biệt danh.
Trường Tư tính tình tốt, cũng không cùng mọi người so đo, dù sao y ở nhà được yêu thương đều là thật.
Mọi người vào nhà, Đại Hắc cùng Chu Hành ngựa quen đường cũ, lúc nghỉ hè đã ở đây một khoảng thời gian, vòng đến sân sau nhà trúc, ngay lập tức trông thấy ông nội Hứa, bà nội Hứa nắm tay Lâm Trường Tư ngồi trên ghế tre ân cần hỏi han, còn về đề tài nói chuyện đương nhiên là sinh hoạt thường ngày của Lâm Trường Tư.
Vấn đề của bà nội Hứa từng cái nối tiếp từng cái, Lâm Trường Tư từng bước từng bước trả lời, nhìn thấy ba người Chu Hành đi vào, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ý bảo bọn họ ngồi xuống: “Hai bạn học kia của con lại đến nữa, người này là cảnh sát Bạch, cũng là bạn của con, đưa con về đây.”
Lâm Trường Tư cười chỉ vào Bạch Luyện Phi, bà nội Hứa vẫn còn nhớ Chu Hành và Đại Hắc, Bạch Luyện Phi là gương mặt mới.
Ông nội Hứa tò mò đi đến trước mặt Bạch Luyện Phi: “Ồ, thì ra là người khác, ông còn đang nghĩ con khỉ ốm kia đã ăn uống thứ kỳ quái gì mà lại cao lớn như vậy.”
Chu Hành, Đại Hắc, Lâm Trường Tư nhìn khổ người của Bạch Luyện Phi buồn cười, nghỉ hè năm ngoái cùng nhau đến đây còn có Nhị Hầu, bộ dáng Nhị Hầu nhỏ gầy, ông nội Hứa vừa thấy liền yêu thích gọi hắn là khỉ ốm, nói hắn quá gầy, đàn ông con trai không nên gầy như vậy, nếu như ở Hứa gia thôn thì sẽ không tìm được vợ đâu, từng câu từng chữ chọc vào nội tâm của Nhị Hầu. Bọn họ ở chỗ này vui chơi nửa tháng, ông nội Hứa liền bắt Nhị Hầu ăn rất nhiều thịt cá, lúc rời đi còn không quên căn dặn Nhị Hầu ăn nhiều thịt, ăn ra bộ dáng đàn ông.
Bạch Luyện Phi nghe ông nội Hứa nói xong, trên mặt run run nở nụ cười, trong lòng thì không ngừng thôi miên chính mình, đây là người nhà Trường Tư, người nhà, phải biểu hiện cho tốt, biểu hiện cho tốt.
Thôi miên nửa ngày mới tốt trở lại, thần sắc như thường cùng ông nội Hứa, bà nội Hứa trò chuyện, nhìn qua bốn người trẻ tuổi cùng với hai người lớn tuổi nói chuyện với nhau thật vui.
Đang trò chuyện, ông nội Hứa bỗng đứng lên: “Bé ngoan đã về, ông lên núi gọi con trai và con dâu xuống, mẹ con mà thấy con sẽ vui lắm đấy.” Ông nội Hứa cười tủm tỉm, chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Trường Tư nhanh chóng giữ chân ông lại: “Ông nội, trước đừng gọi, lát nữa con còn đi đến Lâm Trang.”
Ông nội Hứa không vui quay đầu lại: “Đến đó làm gì?”
Lâm Trường Tư ấp úng, cúi đầu: “Không, có chuyện, ấy da, ông nội ông đừng quản.”
Lâm Trường Tư không nghĩ để người nhà biết hôn nhân lần đó không chỉ là hình thức minh hôn, ít nhất hiện tại cũng không muốn người nhà biết đến sự tồn tại của chú hai, miễn tăng thêm lo lắng, lại không biết lần đó y bệnh nặng được đưa về người trong nhà đã sớm biết.
Ông nội Hứa giữ chặt y: “Chuyện này……” Nhìn thấy ba người Bạch Luyện Phi thì im miệng, sửa lời: “Đừng đến Lâm Trang!”
Lâm Trường Tư ngẩng đầu nhìn ông, ông cũng trừng mắt nhìn y, Lâm Trường Tư cau mày, y biết ông nội Hứa muốn nói chuyện gì, cũng hiểu rõ ý tứ của ông nội Hứa, không phải bị buộc đến bắt đắc dĩ người trong nhà căn bản không muốn để y tiếp xúc với Lâm Trang, nhưng mà từ khi minh hôn bắt đầu, chuyện ở Lâm Trang đã cùng y quấn quanh bên nhau, sớm không thể bứt ra, hơn nữa chuyện này liên quan đến chú hai, y cũng không nghĩ từ trong đó đi ra.
“Ông nội, con đến Lâm Trang là có chuyện quan trọng, ông đừng quản.” Lâm Trường Tư nhíu mày.
Ông nội Hứa khịt mũi: “Có chuyện quan trọng gì, ngoại trừ con quỷ kia thì còn có chuyện gì!”
Lâm Trường Tư kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Ông nội, ông….” Biết đến sự tồn tại của chú hai.
Ông nội Hứa thở dài một tiếng: “Chuyện của Lâm Trang con có thể không cần nhúng tay thì đừng nhúng, đừng làm chúng ta lo lắng.”
Lâm Trường Tư thu hồi ánh mắt kinh ngạc, im lặng vài giây, hít sâu một hơi, liếc nhìn ông nội Hứa và bà nội Hứa, sau đó kiên định nói: “Ông nội, bà nội, con không thể đồng ý với hai người, từ lúc mọi người đồng ý điều kiện của Cửu Gia thì cuộc đời của con đã định quấn quanh với Lâm Trang, nếu nói minh hôn là bất đắc dĩ, thì hiện tại, con là cam tâm tình nguyện vì chú hai.”
Thân thể ông nội Hứa và bà nội Hứa cứng đờ, ánh mắt nhìn Lâm Trường Tư tựa như tức giận lại tựa như bất đắc dĩ, môi mấp máy không biết nên nói cái gì cho tốt, việc này cho dù ai đúng ai sai, thì tốt xấu gì hiện tại cháu ngoan vẫn còn khoẻ mạnh đứng ở trước mặt bọn họ, so với thân xác lạnh băng mười tám năm trước ở trong l*иg ngực thì tốt hơn nhiều lắm, nhận ân của người chung quy phải trả, qua hồi lâu, bà nội Hứa bất lực thở dài: “Mọi người đều có số mệnh riêng, chỉ cần cháu ngoan khoẻ mạnh trưởng thành là được.”
Tuy bà nội Hứa nói vậy, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy bất đắc dĩ và lo lắng, Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm của bọn họ cũng vô pháp tiếp tục ở lại, kéo nhóm người Chu Hành đi ra ngoài, bà nội Hứa cũng không ngăn cản, chỉ là thở dài than ngắn rồi vào nhà.
Nhận ân phải trả, cho dù ông nội Hứa vong ân bội nghĩa, đối với chuyện năm đó cũng không có khả năng qua cầu rút ván, bởi Lâm Cửu Gia làm người khôn khéo, từ sớm đã để lại một tay, nếu như không có quỷ ở đó, thì lúc linh hồn Lâm Trường Tư không ổn định, sớm hay muộn cũng sẽ bị quỷ bắt đi, tính mạng không thọ, như nào cũng cần dựa vào quỷ kia, hiện tại Trường Tư nảy sinh tình cảm với quỷ, đoán chừng sẽ không thống khổ như lúc minh hôn đâu, bà nội Hứa ở trong lòng tìm được một niềm an ủi, cũng không tiếp tục rối rắm nữa.
Lâm Trường Tư cùng nhóm người Chu Hành mang theo một đống đồ của Lâm Thiên Lí tiến thẳng đến Lâm Trang, từ xa trông thấy Lâm Cửu Gia đứng ở trước cửa đón y, Lâm Trường Tư trong lòng giật mình, Lâm Cửu Gia thần thánh thế, cư nhiên còn biết y muốn đến đây?
Chờ đến khi đi đến trước mặt, nói chuyện vài câu thì Lâm Trường Tư mới biết Lâm Cửu Gia nghe thôn dân nói y đã trở lại, phỏng đoán hẳn là liên quan đến chuyện của anh hai nên ông mới đi tới đây đợi. Ông cùng Lâm Thiên Lí có thời gian liên lạc cố định, lần này đến hẹn lại không thấy Lâm Thiên Lí liên lạc, ông liền đoán được có chuyện xảy ra, nếu như hai ngày này Lâm Trường Tư không quay về tìm ông, thì ông cũng sẽ tự mình đi đến thành phố A.
Thế nhưng lần này Lâm Trường Tư chủ động vì chuyện của anh hai mà đến tìm ông, nhìn dáng vẻ Trường Tư quan tâm đến anh hai, vậy tốt rồi, Lâm Cửu Gia trầm ngâm, có tình cảm thì sẽ rất dễ thương lượng, khả năng tiếp thu chuyện đó cũng rất cao, nghe anh hai nói đã thành rồi. Đôi mắt ông bất động thanh sắc quét nhìn cái bụng Lâm Trường Tư, trong mắt loé lên hai tia sáng, chậm rãi thấy rõ màu xanh lục mỏng mang hình tròn trong bụng y, khoé miệng gợi lên ý cười mộc mạt an tâm.
Lâm Trường Tư không chú ý đến động tác nhỏ này của ông, vội vội vàng vàng kể cho ông nghe tình huống liên quan đến chú hai, đem những chuyện gần đây nói đến rành mạch rõ ràng, Lâm Cửu Gia vỗ vỗ y: “Đừng gấp, vào nhà rồi nói.” Nói rồi nhanh chóng dẫn mọi người vào cửa.
Lâm Trang nơi này người ngoài khó tiến vào được, Chu Hành cùng Đại Hắc đã đến Hứa gia thôn nhưng vẫn chưa nhìn thấy Lâm Trang, sự thần bí của Lâm Trang được người người kính sợ, mà người ngoài cũng rất khó tiếp cận vào, trước đây Lâm Trường Tư dẫn bọn họ đi dạo cũng cố tình tránh đi nơi này, mà Bạch Luyện Phi sinh sống ở xã hội hiện đại, cho nên những kiến trúc cổ kính như vậy hắn chỉ nhìn thấy ở trên TV hoặc ở trong khu danh lam thắng cảnh, mà vẻ đẹp ở danh lam thắng cảnh đẹp thì đẹp đó, nhưng lại chứa đầy hơi thở hiện đại, không như Lâm Trang mang theo cảm giác trải qua năm tháng tô luyện cọ rửa mà tạo thành, làm người nhìn thấy không ngừng chấn động, cho nên mọi người đi vào Lâm Trang đều trừng lớn hai mắt, bất giác im lặng không dám ở nơi thần thánh như vậy nói năng xằng bậy.
Người dân trong Lâm Trang nhìn thấy Lâm Cửu Gia sẽ cung kính gọi một tiếng Cửu Gia, nhìn thấy Lâm Trường Tư cũng sẽ cung kính kêu một tiếng phu nhân, xưng hô này lúc trước y gả vào Lâm Trang mỗi ngày đều nghe, tuy rằng không nghe thành thói quen, mà y cũng không quan tâm nó lắm, nhưng lần này có mặt của Chu Hành, Đại Hắc và Bạch Luyện Phi, Lâm Trường Tư bị mọi người gọi như vậy sắc mặt đều đỏ ửng túng quẫn không thôi, đầu cũng lệch sang một hướng làm như không phải gọi y.
Bạch Luyện Phi khó hiểu không biết vì sao lại như vậy, một hàng của bọn họ không có phụ nữ mà, cho nên những người này gọi một tiếng phu nhân cũng chẳng rõ là gọi ai, Chu Hành cùng Đại Hắc thì biết rõ nguyên nhân, bởi lần trước ở nhà Chu Hành, Chu Hành đã tra hỏi y, cũng biết vào lúc nghỉ tết y đã gả cho ác quỷ kia, tự nhiên hiểu rõ tiếng phu nhân này là gọi ai, Chu Hành cảm thấy buồn cười, còn Đại Hắc ở cạnh đã sớm cười rộ lên, vô cùng vui vẻ, haha, nghe một đám người nghiêm túc gọi một người đàn ông là phu nhân thật mắc cười mà.
Lâm Trường Tư buồn bực cổ họng phát ra vài tiếng hừ hừ, không cùng các cậu so đo, cười đi, cười đi, cười chết các cậu, chờ đến khi quay về trường học, tôi sẽ đem chuyện lăn giường của hai cậu nói cho Cù Đan Phượng biết, hừ hừ, lúc đó làm hai cậu cười đủ, cũng cho cả lớp cùng toàn trường cùng cười cho vui.
Nhóm người cười cười đi vào nhà Lâm Cửu Gia, trong nhà có một cô gái nhỏ đi ra, Lâm Trường Tư vừa thấy, đúng là Lan Lan con gái của Cửu Gia, phía sau còn có một bà lão sắc mặt lạnh lùng, đó chính là thím Lâm Cửu, Lâm Trường Tư nhanh chóng hướng bà gật đầu, gọi: “Thím Cửu.”
Dù tính từ nhỏ y đã bắt đầu đi đến Lâm Trang cúng bái chú hai, thế nhưng số lần nhìn thấy thím Cửu vẫn là rất ít, tính cách của thím Lâm Cửu tương đối lạnh lùng, chỉ toàn ru rú ở trong nhà.
Bà lão trông thấy y, cũng gật gật đầu: “Trường Tư, không cần khách sáo.” Bà nói rồi kéo Lan Nhi hướng về phía trước: “Lan Nhi, gọi thím nào.”
Lâm Trường Tư bị lời nói oanh tạc của bà làm cho suýt nữa phun máu, nhanh chóng xua tay, tha y đi, cho dù y đã gả cho chú hai, nhưng y cũng là đàn ông nhá, gọi thím cái gì chứ, thật kỳ quái.
Bà lão nắm tay con gái nói: “Lan Lan nhanh gọi đi, cho dù tuổi tác của cậu có chút nhỏ, nhưng mà cậu đã gả cho chú hai, xét về bối phận cậu còn lớn hơn tôi, không thể làm loạn quy củ.”
Lâm Trường Tư nhìn sắc mặt không chút cảm xúc của bà mà cả người căng cứng, Chu Hành cùng Đại Hắc muốn cười, thế nhưng trước mặt một người lạnh lẽo như bà cũng không dám làm trò, chỉ có thể rầu rĩ nghẹn lại, Bạch Luyện Phi nghe hai người nói chuyện liền hiểu ra, cằm hắn thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, Trường Tư gả cho nam quỷ kia?!
Lan Lan di truyền tính cách của bà, cá tính tương đối lạnh nhạt, thế nhưng đối với người mình yêu thích vẫn là cười tủm tỉm, ví như chú hai của cô, mà chú hai lại thích Lâm Trường Tư, cô liền yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng không còn đối với Lâm Trường Tư lạnh nhạt như lúc minh hôn, nở nụ cười với Lâm Trường Tư gọi: “Thím ơi, chú hai cũng về sao?”
Đối với cô bé đang cười tủm tỉm, còn có thím Cửu cứng rắn ở bên cạnh, lại thêm Lâm Cửu Gia lộ ra sắc mặt tán thành, Lâm Trường Tư im lặng đem câu nói bên miệng ‘không cần gọi anh là thím’ xuống, vội vàng thay đổi đề tài: “Đã về, lần này là chuyện liên quan đến chú hai nên mới tìm đến Cửu Gia, trước nói chuyện chú hai đã, giải quyết xong lại nói chuyện khác.”
Lâm Cửu Gia nghe xong cũng gật đầu, đem đoàn người Lâm Trường Tư vào nhà, bảo nhóm Chu Hành chờ ở bên ngoài, chỉ mang Lâm Trường Tư vào hỏi chuyện, Lâm Trường Tư kể lại mọi chuyện xảy ra gần đây tỉ mỉ kỹ càng, đem xương ngón tay, huyết đao lấy ra đưa cho ông xem, còn có ngày đó đánh nhau, y đã cố tình nhặt những mảnh giấy vụn của những bức tượng đất sét kia mang cho Cửu Gia nhìn.
Lâm Cửu Gia nhìn xương ngón tay trong vòng cổ, đôi mắt đυ.c ngầu nhịn không được rơi nước mắt, nếu không phải lúc trước thiếu mất một ngón tay này, hẳn là anh hai đã sớm đầu thai chuyển kiếp, không cần phải si ngốc ở trên nhân gian chờ đợi vài chục năm, cũng không cần phải chịu khổ phân tách linh hồn, nhận hết tra tấn.
Thế nhưng nhân gian ân ân oán oán, luôn có nhân quả tuần hoàn, mục tiêu của người nọ vẫn luôn là anh hai, ông đã từng phái rất nhiều người tìm kiếm, kết quả đều tìm không thấy bất kỳ tin tức nào của người nọ, vậy mà anh hai vừa bước ra nhân thế, người nọ đã tự động tìm đến anh hai, quả nhiên tà tâm không chết, si tâm vọng tưởng.
Nhưng mà đủ loại ân oán trước kia đã đến lúc phá giải, Lâm Cửu Gia cầm lấy huyết đao Lâm Trường Tư đưa cho, đôi mắt hiện ra ánh sáng quỷ dị: “Tốt lắm, hắn từng dùng thanh đao này gϊếŧ chết toàn tộc nhà tôi, vậy hiện tại cũng dùng đao này, chấm dứt hết thảy.”