Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quỷ Phu Trời Cho

Chương 42: Hung thủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Trường Tư xách theo túi da vào lớp học ngồi xuống, một đám nữ sinh trong lớp dẫn đầu là Cù Đan Phượng đi đến, Cù Đan Phượng một tay đặt xuống vai Lâm Trường Tư, cười vui vẻ nói: “Chúc mừng bạn nhỏ vị thành niên lớp ta cuối cùng cũng đã 18.”

Lâm Trường Tư nở nụ cười xấu hổ, tuy nói con gái lớp này thỉnh thoảng có chút không tin cậy được, nhưng tâm địa rất tốt, hôm qua sinh nhật, y nhận được rất nhiều lời chúc, y cũng đáp lại từng câu cảm ơn. Nhưng mà nhĩ nhiên y đã cảm ơn quá sớm rồi, bởi sau những lời chúc đó chính là tra hỏi.

Cù Đan Phượng vỗ vỗ vai y: “Bạn học bé ngoan, thành thật khai báo, hôm qua đã cùng ai hưởng thụ thế giới hai người, mấy chị đặt chỗ cho cưng mà cưng cũng dám từ chối.”

“Ặc.” Con ngươi Lâm Trường Tư đảo qua đảo lại, một giọt mồ hôi từ trên trán trượt xuống: “Không có, chỉ ngủ thôi.”

“Ngủ? Có ma mới tin.” Cù Đan Phượng khịt mũi, đột nhiên phát hiện trên tai của y có một vệt đỏ, rõ ràng là dấu răng người làm, cô mạnh mẽ nhào lên, kéo tóc tai y sang một bên: “Ôi, bé ngoan, cậu vậy mà yêu sớm, cô gái hoang dã nào mạnh dữ dị, dám bắt cóc vị thành niên.”

Cô hét lên một tiếng, người trong phòng học đều nhìn về phía này, tuy rằng Lâm Trường Tư có chút trạch(1), thế nhưng lớn lên ngoan ngoãn, khuôn mặt không tệ, người không nhớ tên cũng trông thấy quen mắt, Lâm Trường Tư bị nhìn đến mặt đỏ tai hồng, đẩy Cù Đan Phượng ra cãi chày cãi cối: “Cậu nói bậy gì thế!”

(1): Trạch – ám chỉ những chàng trai đang tuổi xuân sắc nhưng chỉ muốn tự tại một mình trong không gian riêng của chính họ. Đối với trạch nam và trạch nữ, xã hội bên ngoài vô cùng đáng sợ. Niềm vui và hạnh phúc của họ là được lẩn trốn trong nhà.

“Tôi không có nói bậy?!” Cù Đan Phượng la to, Lâm Trường Tư buồn bực vừa định nhào lên bóp chết cô, thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài có tiếng gọi, y vừa quay đầu, liền trông thấy Bạch Luyện Phi đứng ở cửa phòng học nở nụ cười vẫy tay với y, hắn trưởng thành cao lớn anh tuấn, phối hợp với nụ cười trên môi tựa như gió xuân thu hút hoa bướm, trong nháy mắt đám con gái trong lớp vừa rồi còn dữ dằn đã biến thành ong bướm, đối với Lâm Trường Tư làm mặt quỷ, ý tứ vô cùng rõ ràng: Chẳng lẽ không phải con gái mà là hắn?

“Cái đám con gái điên khùng mấy người không thể nói lý.” Lâm Trường Tư đẩy các cô rồi đi ra ngoài, đi đến trước mặt Bạch Luyện Phi, cười nói: “Cảnh sát Bạch, anh đừng để bụng, mấy cổ là vậy đó, sao anh lại đến đây?”

Bạch Luyện Phi cười tủm tỉm nói không sao, ngược lại quay đầu đối với đám con gái trong lớp xem kịch vui vẫy vẫy tay, làm một tên Gay, hắn đương nhiên biết thuộc tính của đám người kia là gì, nếu như đó là người khác hắn đương nhiên sẽ để ý, nhưng nếu đối tượng là Trường Tư, hắn còn mong ước các cô có thể YY(2) nhiều một chút, rồi quạt gió thêm củi(3) giúp hắn.

(2): một từ láy của trung quốc, ý là ảo tưởng, tự sướиɠ.

(3): ý thủ thỉ đầu độc bên tai đó :))

Nghĩ đến đây hắn lập tức nở nụ cười xán lạn, tay vừa nhấc chuẩn bị đáp lên vai của Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư sớm biết rõ mưu đồ này của hắn, đôi mắt y chợt loé đi về phía trước một đoạn, quay đầu đối với hắn cười nói: “Cảnh sát Bạch, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.”

Bạch Luyện Phi ngại ngùng sờ mũi, nhóc con này rất tinh tế, thế nhưng không sao, loại chuyện đó không thể vội vàng hấp tấp, từng bước một chậm rãi mới thú vị, nghĩ vậy hắn liền coi như không có chuyện gì đuổi theo Lâm Trường Tư, hai người sánh vai đi đến bồn hoa nhỏ cách khu dạy học không xa.

“Đến đây thôi, nói xong tôi còn phải quay về lớp học.” Lâm Trường Tư dừng lại, xoay người nhìn hắn.

Bạch Luyện Phi gật đầu, từ trong túi móc ra một hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho Lâm Trường Tư, cười khẽ một tiếng: “Trường Tư, mừng cậu trưởng thành.”

Trong mắt Lâm Trường Tư lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng xua tay: “Lời chúc tôi nhận còn quà cáp thì miễn, cảm ơn anh.”

Đương nhiên Bạch Luyện Phi đã biết trước y sẽ từ chối, vì vậy mà kéo tay y nhanh chóng đặt món quà vào trong tay y: “Trường Tư, món quà này tôi phải cất công chạy đến rất nhiều cửa hàng mới chọn được, cậu cứ như vậy từ chối tôi, tổn thương lòng tôi quá rồi.”

“Nhưng món quà trân quý như này, tôi không thể nhận.” Lâm Trường Tư muốn thu tay.

Bạch Luyện Phi dùng sức nắm chặt tay y: “Cậu còn chưa mở sao biết nó trân quý, hơn nữa cho dù nó có trân quý, thì cũng là quý ở tấm lòng chứ không phải ở trị giá.”

Lâm Trường Tư: “………”

Không cần mở y cũng biết được không, tuy rằng Bạch Luyện Phi chỉ là tổ trưởng tổ trọng án, thế nhưng quần áo hắn bận đều là hàng hiệu mắc tiền, khí chất toát ra trên người vừa nhìn liền biết sống trong nhung lụa, gia đình giàu có, tự nhiên ra tay cũng hào phóng.

Hai người đưa đến đưa lui, Lâm Trường Tư từ chối hắn sẽ nắm tay y không buông, cho nên Lâm Trường Tư chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.

Người ta đã nhận quà, tự nhiên không còn lý do nắm tay người ta, Bạch Luyện Phi không cam lòng buông tay, đem tay của mình đút vào trong túi sờ sờ, hehe, cuối cùng cũng nắm tay, tay nhỏ thật mềm mại, cả tay cũng đã nắm được, hôn môi có còn bao xa đâu chứ?

Trên mặt hắn hiện ra nụ cười háo sắc, nếu hiện tại mấy tên cấp dưới của hắn có ở đây, đoán chừng đã rơi cằm xuống đất, sau đó tập thể nằm liệt giường, Bạch Luyện Phi luôn luôn tự xưng là cao quý ưu nhã cư nhiên sẽ lộ ra biểu cảm giống như dân đen vừa sắc vừa tiện, thật muốn phá huỷ tam quan.

Khoé miệng Lâm Trường Tư run rẩy để tay ra sau lưng lau lau, vị Bạch Luyện Phi này thật sự là tổ trưởng tổ trọng án sao? Không phải bị người giả dạng chứ, ngu ngốc như vậy cũng biết phá án? Đợi chút nữa phải đi rửa tay cho sạch, bệnh ngốc rất dễ bị lây, hơn nữa nếu để chú hai biết được y sẽ chết thảm.

Hai người hai tâm tư khác nhau đứng tại nơi đó nói chuyện, cuối cùng Lâm Trường Tư do dự nhờ hắn giúp cho một chuyện, Bạch Luyện Phi không hỏi giúp chuyện gì thì đã gật đầu đồng ý, rồi lại đối với Lâm Trường Tư một trận ân cần, Lâm Trường Tư cười gượng cảm ơn một phen, sau đó hai người hẹn nhau, buổi tối Bạch Luyện Phi tới đây đón y, đến lúc ấy lại nói tiếp.

Lâm Trường Tư chào hắn rồi nhanh chân chạy về lớp học, Bạch Luyện Phi đứng ở phía sau nở nụ cười ngây ngô, buổi tối có thể cùng Trường Tư trải qua thế giới hai người nhá, haha, đó có phải là hẹn hò không?

Nghĩ như vậy hắn cười haha đi xuống cầu thang, sau đó giẫm phải vỏ chuối trợt chân ngồi xuống trượt cầu thang, ‘ bịch bịch bịch’ đến tận cầu thang thứ hai mới dừng lại, hắn ui da hét thảm một tiếng, vội vàng từ mặt đất đứng dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhỏm, yên tâm lấy tay sờ lên cái mông xoa xoa, lại ui da kêu đau vài tiếng, đệch, may mắn không ai nhìn thấy, nếu không cả đời anh danh của hắn sẽ bị huỷ.

Hắn quay đầu nhìn vỏ chuối bị bản thân giẫm nát, trong lòng đem tổ tông mười tám đời của người quăng vỏ chuối chỗ này hỏi thăm một trận, sau đó mới bực dọc vuốt mông đi xuống lầu.



Phía trên câu thang có một bóng người mơ hồ xuất hiện, nhìn thân ảnh xoa mông rời đi của hắn, hừ lạnh một tiếng: “Lần này cho ngươi một bài học, lần sau sẽ không may mắn như vậy.”

Buổi tối Bạch Luyện Phi đi đón Lâm Trường Tư mới thấy sáng nay bản thân ảo tưởng thật quá tốt đẹp, Lâm Trường Tư đứng ở ven đường không xa vẫy tay với hắn, đương nhiên sau lưng còn có Chu Hành và Đại Hắc, đợi hắn đến gần thì phát hiện, bên cạnh Lâm Trường Tư còn có một người đàn ông.

Bạch Luyện Phi rơi lệ đầy mặt, thế giới hai người của hắn đâu, hu hu, lén lút đem hoa hồng cùng champagne nhét vào gầm ghế phía sau, rồi mới xoa mặt hậm hực mở cửa xuống xe, chờ đứng ở trước mặt Lâm Trường Tư, hắn mới phát hiện người đàn ông đứng cạnh Lâm Trường Tư có bao nhiêu là kỳ quái.

Người đàn ông này bận trường bào màu trắng xám, tóc dài rối tung xoã ở sau đầu, cách ăn mặc cùng khí chất so với xã hội hiện đại không hề hoà hợp, hắn đứng ở trong bóng đêm, cho nên ban nãy ở xa không phát hiện ra được.

Bạch Luyện Phi nhìn hắn khoé miệng run rẩy, người đàn ông này sao kỳ lạ dữ vậy, đang cosplay sao?

Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt lại không hề thất lễ, đối với Lâm Trường Tư nở nụ cười nhẹ nhàng, sau đó nhìn Lâm Thiên Lí rồi hỏi: “Ặc, vị tiên sinh này là?”

Lâm Trường Tư giơ hai tay nắm lấy cánh tay Lâm Thiên Lí kéo qua, nghiêng đầu cười đáp: “Đây là chú hai của tôi, lần này chú đến thăm tôi, nên tôi liền mang chú theo cùng.” Y nói, lắc lắc tay Lâm Thiên Lí: “Chú hai, đây là cảnh sát Bạch, chào hỏi một chút đi.”

Lâm Thiên Lí theo lời ngẩng đầu, nâng mắt, biểu tình lạnh nhạt lười biếng, ánh mắt khinh thường từ trên cao quét xuống nhìn hắn một cái, đôi mắt màu đen phát ra ánh sáng doạ người, khoé miệng khẽ nhếch gợi lên ý cười trào phúng, hừ lạnh một tiếng coi như chào hỏi.

Bạch Luyện Phi cắn răng, người đàn ông này quá mức ngạo mạn vô lễ, thế nhưng ánh mắt thoạt nhìn mang theo nguy hiểm, hắn hằng năm lang thang ở ngoài xã hội, dạng người cực dữ cực ác nào chưa từng gặp qua, thế nhưng lại bị một ánh mắt của nam nhân làm cho hãi hùng khϊếp sợ, không dám nhìn thẳng, người này tuyệt đối không hề đơn giản.

Bạch Luyện Phi thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Lâm Trường Tư, nếu Trường Tư nói người này là chú hai của y, vậy quan hệ hẳn là thân thiết, nể mặt Lâm Trường Tư, hắn sẽ không cùng đối phương so đo. Hắn hạ quyết tâm, giả vờ không có chuyện gì mỉm cười,nhìn Lâm Trường Tư chăm chú nói: “Chú hai Trường Tư thật không phải người thường, ăn bận độc đáo đến thế.”

Lời này tại sao nghe như nào cũng có ý nghĩa châm chọc vậy, Lâm Trường Tư nở nụ cười xấu hổ, giật nhẹ cánh tay Lâm Thiên Lí, vừa rồi y trông thấy chú hai nhìn Bạch Luyện Phi tựa như nhìn con kiến vậy, tốt xấu gì bọn họ cũng có việc nhờ người, dùng vẻ mặt vênh váo tự đắc như vậy có phải có chút không tốt?

Lúc sáng, sau khi Lâm Trường Tư cùng Bạch Luyện Phi trò chyện xong thì trở về lớp học, chờ đến khi đi về ký túc xá thì đột nhiên ở sau lưng xuất hiện bóng dáng nam nhân đè y lên giường hung hăng giáo huấn một phen, không cho y tiếp cận Bạch Luyện Phi, y phải cúi đầu khom lưng, vừa làm nũng vừa bán manh nói thật nhiều lời hay, chú hai mới có chút buông lỏng, thế nhưng điều kiện tiên quyết là lúc gặp mặt đối phương thì phải có hắn ở đó, sau còn thuận tiện cảnh cáo Lâm Trường Tư một hồi, không cho phép y cùng những người khác tiếp xúc tứ chi, đặc biệt là Bạch Luyện Phi, nếu không lần sau sẽ cho y đẹp mặt.

Cho nên đến tối chú hai đại nhân liền xuất hiện đi theo Lâm Trường Tư, vì vậy mới có tình cảnh hiện tại.

“Nè, phải đứng ở đây đến khi nào, muốn làm thần giữ cửa à.” Chu Hành nhìn ba người bọn họ đang sóng cuộn trào dâng, nhịn không được chen vào một câu.

Ba người họ trong đó có Lâm Thiên Lí có cách ăn bận cùng khí chất khác người, vốn dĩ đứng trước cổng trường cũng đủ khiến cho số lần người ngoài quay đầu nhìn lại đến kinh người, thế nhưng hiện tại còn có chiếc xe cảnh sát của Bạch Luyện Phi, mà dạo gần đây thành phố A xảy ra vụ án gϊếŧ người hàng loạt, cơ bản ai ai cũng biết, Bạch Luyện Phi lại thường xuyên xuất hiện trên TV giải thích tiến độ vụ án, vì vậy người nhận ra hắn cũng không ít, bọn họ năm người đứng ở cổng trường giống như thần giữ cửa, căn bản học sinh ra vào trong trường học đều sẽ nhịn không được quay đầu nhìn lại, rồi khe khẽ nói nhỏ, hắn không muốn ngày mai sẽ lên trang nhất, nói có vài học sinh trường A đại bị mang đi điều tra vớ vẩn linh tinh đâu.

Chu Hành vừa nói, Lâm Trường Tư nhanh chóng đứng cạnh phụ hoạ, Bạch Luyện Phi dừng nói chuyện, giúp Lâm Trường Tư mở cửa xe bên phải, bảo y ngồi vào ghế phó lái, Lâm Trường Tư nở nụ cười xấu hổ, nắm tay Lâm Thiên Lí ngồi ở ghế sau: “Haha, tôi muốn ngồi chung với chú hai.” Nói xong liền nhanh chóng kéo tay Lâm Thiên Lí ngồi xuống, lưu lại Bạch Luyện Phi đang đứng sững sờ ở bên ngoài.

Hai người họ ngồi ở ghế sau, phía sau còn dư lại một vị trí, Đại Hắc nhìn Lâm Thiên Lí đang ngồi ghế sau, thân mình run rẩy, kéo Bạch Luyện Phi ra vội vàng ngồi vào ghế phó lái: “Haha, cảnh sát Bạch, tôi ngồi với anh.”

Bạch Luyện Phi buồn bực run run thân thể, cũng không ai để ý đến hắn, Chu Hành trực tiếp mở cửa sau ngồi cạnh Lâm Trường Tư, Bạch Luyện Phi đứng ở bên ngoài cô đơn hứng gió, cắn chặt hàm răng tựa như muốn nghiền nát, hồi lâu mới không cam lòng ngồi vào chỗ lái xe.

Lúc đầu không có Lâm Thiên Lí, đều là Bạch Luyện Phi nói chuyện với Lâm Trường Tư, hiện tại trên xe nhiều thêm một Lâm Thiên Lí, Bạch Luyện Phi có chút bực mình, cũng không có hứng thú nói chuyện, trong xe vô cùng im lặng, có người im lặng khó chịu, lại có người dương dương tự đắc(4).

(4): Vô cùng đắc ý, vui vẻ

Ba người ngồi ghế sau vô cùng thoải mái, Chu Hành một người cầm máy MP3 đeo tai nghe nghe nhạc, Lâm Thiên Lí đem đầu Lâm Trường Tư ấn vào vai mình, tay cũng ôm người vào lòng, vỗ vỗ lưng y hai cái, bảo y ngủ một chút, thân thể Lâm Trường Tư trong giai đoạn này vô cùng thích ngủ, hôm qua lại bị lăn lộn đến khuya, sáng nay còn phải dậy sớm đi học, hiện tại đoán chừng đã rất mệt.

Lâm Trường Tư ở trên cổ hắn dụi dụi hai cái, tìm một vị trí thoải mái liền nhắm mắt, Bạch Luyện Phi ngồi ở phía trước lái xe từ kính chiếu hậu trông thấy hình ảnh này, cau mày đến mức có thể vặn ra nước, nhìn tình huống của hai người này, hành động mờ ám như vậy, sẽ không bị người nhanh chân đến trước chứ? Khoan đã, không phải chú hai sao? Các người chơi hệ lσạи ɭυâи à!

Lâm Thiên Lí ngồi ở ghế sau cảm nhận được tầm mắt của người ở phía trước, không chút để ý ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đố kỵ tràn đầy lửa giận trong kính chiếu hậu, khoé miệng Lâm Thiên Lí gợi lên ý cười châm biếm, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Bạch Luyện Phi tức ngực khó chịu, tay nắm chặt vô – lăng, ánh mắt hung ác trừng hắn, đột nhiên nhanh chóng phát hiện nụ cười của người đàn ông phía sau càng lúc càng quái dị, trong nháy mắt con ngươi Bạch Luyện Phi giãn nở, nhìn thấy cả người nam nhân đằng sau toát ra khói đen ồ ạt, đám khói đen kia tựa như dòng nước nóng sôi trào cuồn cuộn quay cuồng không ngừng, ánh mắt thâm sâu và u ám chảy ra chất lỏng màu đỏ, làn da tươi sáng nháy mắt trở nên ảm đạm, biến thành thi cốt trắng xác, đôi mắt rỗng tuếch gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.

Bạch Luyện Phi la to một tiếng, dưới chân giẫm mạnh chân ga, chiếc xe giống như mũi tên lao thẳng ra ngoài, Chu Hành cùng Đại Hắc theo quán tính đυ.ng vào chỗ dựa lưng, đau đến hét thảm, Lâm Thiên Lí cười lạnh, tự nhiên đã có chuẩn bị từ trước, ôm lấy Lâm Trường Tư bất động như núi.

Đại Hắc sờ sờ cái ót ngẩng đầu chưa kịp oán trách đã hét to một tiếng, nhào qua đoạt tay lái, Bạch Luyện Phi cũng phục hồi tinh thần, sợ đến mức nhanh chóng giẫm phanh, xe cách hàng rào an toàn vài mm thì dừng lại, Bạch Luyện Phi cùng Đại Hắc đều sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

Đại Hắc tức giận đẩy hắn hai cái: “Đệch, anh lái xe kiểu gì vậy, hù chết Hắc gia rồi, mẹ nó, tôi mới hai mươi mấy vẫn chưa muốn tuổi xuân đã chết đâu.”

Bạch Luyện Phi quay qua, chỉ vào Lâm Thiên Lí đang ngồi ở phía sau, lại phát hiện hắn giống như trước lúc lên xe, không có bất kỳ dị thường nào, chẳng lẽ là hắn bị ảo giác nên nhìn thấy khói đen xương trắng gì đó?

Chu Hành nhìn Bạch Luyện Phi chỉ Lâm Thiên Lí, hắn tự nhiên đã đoán ra được vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà đối tượng là quỷ này, cho nên hắn đành im lặng ngậm miệng, sự đố kỵ cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu của quỷ này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có thù tất báo(5), mà người người đều biết Bạch Luyện Phi đối với Lâm Trường Tư có tâm Tư Mã Chiêu(6) , cho nên đối phương chọc đến quỷ này rồi bị một bài giáo huấn cũng coi như là xứng đáng.

(5): có thù phải trả là đều tất yếu.



(6): thành ngữ “tâm Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy” là nói ý đồ không thể che giấu của một người.

Lâm Trường Tư được Lâm Thiên Lí bảo vệ rất tốt, thế nhưng trong xe có tiếng động lớn như vậy y cũng bị đánh thức, y ngẩng đầu nhìn Đại Hắc đang nổi giận đùng đùng cùng với Bạch Luyện Phi vẻ mặt tràn đầy áy náy, mở miệng trấn an Đại Hắc bình tĩnh, rồi lại an ủi Bạch Luyện Phi không sao đâu, chỉ ngoài ý muốn mà thôi, không cần quan tâm, Bạch Luyện Phi nhìn Lâm Trường Tư, cảm thấy bản thân như người câm ăn phải Hoàng Liên(7) có khổ không thể nói ra, lại nhìn Lâm Thiên Lí ở bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt của hắn lộ ra tia trào phúng, rõ ràng đang xem kịch vui.

(7): là một vị thuốc đắng

Hắn siết chặt nắm tay, Bạch Luyện Phi hắn từ nhỏ đến lớn đến nơi đâu không phải là phong cảnh vô hạn, chưa bao giờ nhận phải loại đãi ngộ như này, hừ, một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại!

Bọn họ lái xe trên đường , rất nhanh đã đến sở cảnh sát, Bạch Luyện Phi trực tiếp đậu xe ở trước cửa, mang theo bọn họ đi vào bằng cửa nhỏ, hướng thẳng đến phòng giải phẫu pháp y mà lần trước Chu Hành và Đại Hắc đã lén chuồn vào.

Hẳn là lần này được cảnh sát mang vào, mà cảm thấy quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận, Đại Hắc cũng không cảm thấy nơi đây âm trầm đáng sợ nữa.

Tuy rằng Bạch Luyện Phi ở trong xe bị làm cho khó chịu, thế nhưng hắn cũng không phải là người trong lòng khó chịu sẽ đổ lên đầu người khác, bản thân vẫn tao nhã có lễ nói với đám người Lâm Trường Tư, thi thể của các cô gái trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn đều ở tại đây, bọn họ muốn nhìn cái gì thì cứ việc tự nhiên mà nhìn.

Chu Hành cảm ơn hắn, sau đó nắm tai Đại Hắc bảo hắn nhanh chóng di chuyển thi thể.

Đại Hắc buồn bực cào tường, đây là Chu bóc lột, mỗi ngày đều xem hắn là kẻ sai vặt tự tiện sai sử, Hắc gia hắn từ khi nào phải chịu uất ức như vậy, cào tường xong rồi, tiếp tục ngoan ngoãn đi làm nô tài cho gã, ai bảo hắn vừa nhìn thấy Chu Hành, thì lại nghĩ đến chuyện buổi tối hôm đó, bộ dáng thở dốc triền miên, sau đó cả người của hắn đều cương cứng, căn bản không nhẫn tâm đi phản kháng, hu hu, hắn thật vô dụng, khẳng định hắn đã bị tiểu đạo sĩ gà mờ Chu Hành hạ cổ(8), nếu không Hắc gia hắn vì cái lông gì mà đối với một tên đàn ông khác thương hương tiếc ngọc!

(8): hai cách hạ “cổ” được biết tới nhiều nhất là sử dụng “cổ trùng” và “dưỡng ngao”.

Bạch Luyện Phi mỉm cười nhìn Lâm Trường Tư, không thèm quan tâm đến Lâm Thiên Lí: “Trường Tư, các cậu tự xem đi, có phát hiện gì thì nói, tôi trước đi xem có phát hiện gì mới không, chút nữa sẽ đến.”

Lâm Trường Tư nhanh chóng gật đầu: “Hôm nay cảm ơn anh, anh có việc thì đi nhanh đi, chúng tôi tự xem là được, cảm ơn.”

Bạch Luyện Phi gật đầu, xoay người rời đi.

Lâm Trường Tư giữ chặt tay Lâm Thiên Lí: “Chú hai, ban nãy chú ở trên xe làm chuyện xấu hả?” Vốn dĩ y ngồi ở trên xe còn chưa có phát hiện chuyện gì không thích hợp, nhưng hiện tại nhìn thấy biểu cảm của Bạch Luyện Phi đối với Lâm Thiên Lí, y dám chắc chắn, lúc ở trên xe chú hai đã làm chuyện xấu.

Lâm Thiên Lí nhướng mày quét nhìn y hai lần, khoé miệng gợi lợi ý cười lạnh nhạt, vỗ vỗ đầu y: “Nhóc con, không cần lo nhiều chuyện như vậy.” Nói, liền đi về phía Chu Hành và Đại Hắc.

Lâm Trường Tư ở phía sau đối với bóng lưng của hắn nhe răng trợn mắt, được rồi, vừa rồi y chỉ nghi ngờ thôi, bây giờ đã xác định được Bạch Luyện Phi biến thành bộ dạng hiện tại, là do chú hai ở trên xe làm chuyện xấu trêu cợt hắn.

“Á, các cậu mau qua đây.” Thanh âm của Chu Hành mang theo kích động đối với Lâm Thiên Lí cùng Lâm Trường Tư hô to.

Hai người nhanh chóng bước qua, ngăn đựng thi thể bên kia bức tường đều bị Đại Hắc kéo mở, túi bao thi thể cũng bị kéo xuống, lộ ra nữ thi bị đông lạnh đến xanh tím phần đầu.

Chu Hành kéo tay Lâm Trường Tư bắt đầu nhìn từ thi thể thứ nhất: “Các cậu xem các nữ thi này, tuy rằng cách chết đều không giống nhau, nhưng mà tôi nhìn lâu như vậy cuối cùng cũng phát hiện các cổ có một chỗ giống nhau, chính là nơi này, cậu xem.”

Ở đây tủ đông lạnh lẽo, thi thể bị gϊếŧ hết sức khủng bố, Lâm Trường Tư căn bản không dám cẩn thận quan sát, nghe Chu Hành nói xong, mới cho hắn mặt mũi nhìn nhìn hai cái, sau đó nhìn thấy Chu Hành đẩy tóc nữ thi ra, chỉ vào một nơi cho y nhìn xem, Lâm Trường Tư vừa thấy liền ‘ý’ một tiếng.

Chu Hành thấy y nhìn thấy thì nhanh chóng giải thích: “Thấy được chứ, ba điểm màu bạc này, không cẩn thận nhìn khẳng định sẽ không phát hiện, người thường nhìn thấy cũng sẽ không biết đây là cái gì. Thật ra con người sau khi chết, linh hồn sẽ không lập tức rời khỏi thân thể, mà là bám ở trên thân thể từ 3 đến 5 tiếng, hung thủ gϊếŧ người hẳn biết tà thuật Mao Sơn, hơn nữa còn là một người có pháp thuật cao thâm, biết đυ.c một lỗ trên đỉnh đầu rồi rót thuỷ ngân vào, lại dùng chú ngữ kết ấn mạnh mẽ đem linh hồn lôi ra khỏi thân thể, thật vô cùng tàn nhẫn độc ác.

Nơi này có hơn hai mươi mấy cổ thi thể, cũng chỉ có đầu của Lưu Li Ly không có lỗ thuỷ ngân, cho nên linh hồn còn ở. Li Ly khác với những thi thể khác là vì cổ làm rơi vòng cổ có xương ngón tay của hung thủ, tôi nghi ngờ vòng cổ chúng ta vớt được đối với hung thủ mà nói vô cùng quan trọng, lúc ấy hắn phát hiện vòng cổ trên người bị mất thì lòng nóng như lửa, sau khi gϊếŧ chết Lưu Li Ly cũng không có thời gian dẫn hồn, tiếp theo Nông Ngọc xuất hiện là muốn cướp đi linh hồn của Li Ly nghĩ ép hỏi vòng cổ đang ở chỗ nào, dựa vào những suy đoán này, thì rất có khả năng chủ nhân trong miệng Nông Ngọc là chủ mưu trong chuyện gϊếŧ người liên hoàn, cũng chính là chủ nhân của chiếc vòng cổ này.”

Chu Hành tạm dừng, nhìn nhìn biểu tình trầm lặng của Lâm Trường Tư, rồi nói tiếp: “Vậy, vấn đề hiện tại cần biết chính là, chủ nhân cùa vòng cổ đến tột cùng là ai?!”

Chu Hành nói xong liền dừng lại, chờ đợi phản ứng của Lâm Trường Tư, từ lần trước Lâm Trường Tư cùng Lâm Thiên Lí cãi nhau, hắn đã biết được xương ngón tay là của Lâm Thiên Lí, mà hung thủ đem đoạn xương ngón tay ấy chế tác thành một chiếc vòng cổ, đeo ở trên người, dựa vào nguyên nhân đó, mặc kệ là yêu hay hận, khẳng định Lâm Thiên Lí vô cùng quen thuộc người này, nếu như hắn đi hỏi khẳng định có chỗ không thích hợp, vấn đề ấy vẫn là để Lâm Trường Tư đi hỏi Lâm Thiên Lí mới tốt, trải qua vụ cãi nhau lần trước, thì muốn cạy đáp án từ miệng Lâm Thiên Lí hẳn là tương đối dễ.

Lâm Trường Tư nghe hắn nói xong thì cúi đầu, ánh đèn chiếu vào mặt y tạo thành một cái bóng, biểu cảm trắng đen không rõ, lòng bàn tay Lâm Trường Tư siết chặt, y biết chú hai không nói cho y biết, là vì không muốn y nhúng tay vào, y rõ những chuyện ấy vô cùng nguy hiểm, chú hai không muốn y bị cuốn vào trong đó, nhưng mà đã chết nhiều người như vậy, hung thủ tàn bạo như thế, không biết còn muốn gϊếŧ chết bao nhiêu cô gái thì mới chịu dừng tay.

Hung thủ này cao thâm khó đoán, không đơn thuần chỉ có bắt cóc, nếu như bọn họ không nhúng tay vào, vậy thì không biết đến khi nào sở cảnh sát mới có thể phá án, còn có bao nhiêu cô gái phải bị hãm hại nữa, hơn hết, y nhấp môi nghĩ, trong lòng của y, cũng vô cùng muốn biết người kia là ai, và sau khi gϊếŧ chết chú hai tại sao còn tàn nhẫn cắt đứt ngón tay của chú, làm chú thi cốt không đủ, khó vào luân hồi.

Lâm Trường Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên Lí cách y không xa, Lâm Thiên Lí từ sớm đã nghe thấy những gì Chu Hành nói, cũng hiểu rõ rối rắm của y, hắn đứng cách đó không xa nhìn không rõ biểu tình đối diện với Lâm Trường Tư, hắn có thể nhìn thấy đôi mắt tràn ngập khát cầu, giãy giụa, chấp nhất, cùng với cảm xúc không rõ của Lâm Trường Tư, hắn đứng nơi đó sừng sững không động, lẳng lặng nhìn vào Lâm Trường Tư đợi y mở miệng, chỉ cần y hỏi, hắn sẽ trả lời.

Lâm Trường Tư nhấp nhấp miệng, thanh âm chuẩn bị thoát khỏi yết hầu, thì bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hô của Bạch Luyện Phi: “Trường Tư, tôi có vụ án, cho nên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, các cậu có thể tự mình về không?”

Chu Hành nhìn Bạch Luyện Phi ở bên ngoài lỗ mãng hấp tấp chạy đến, hung hăng cắn răng, rủa thầm một tiếng: “Ngu ngốc!” Rõ ràng Lâm Trường Tư sắp hỏi ra miệng, Lâm Thiên Lí cũng chuẩn bị nói tên của người kia, thế nhưng đều bị cái tên ngu ngốc lỗ mãng này phá huỷ. Ban nãy hắn nên khuyến khích Lâm Thiên Lí giáo huấn gã ta tàn nhẫn một chút mới đúng!

Đại Hắc sờ đầu, vừa rồi hắn làm sai chuyện gì sao? Ngu ngốc? Mắng ai thế?!
« Chương TrướcChương Tiếp »