Chương 14: Khai giảng

Lâm Trường Tư ôm bài vị cùng tro cốt quay trở về, Hứa gia có chút sửng sốt, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng không thể ngăn cản.

Lâm Trường Tư không muốn ba mẹ vì mình mà lo lắng, giả vờ vui vẻ đùa giỡn nửa ngày, còn nói không phải là mang theo bài vị và tro cốt thôi sao? Lá gan Lâm Trường Tư – y rất lớn, không sợ.

Nhưng mà y lại không biết, Hứa Gia đều biết sự tồn tại của lệ quỷ kia, cũng biết Lâm Cửu Gia bảo Trường Tư mang theo là có ý nghĩa gì.

Nếu như Trường Tư không muốn bọn họ lo lắng, vậy thì bọn họ sẽ giả vờ cái gì cũng không biết, người một nhà anh giấu tôi, tôi giấu anh, thế nhưng nội tâm đều là tràn đầy lo lắng, bên ngoài vẫn là giả vờ ấm áp, vui vẻ.

Ngây người ở nhà cả một ngày, sáng hôm sau Lâm Trường Tư đã thu dọn hành lý, hủ tro cốt kia cũng rất nhỏ, chỉ lớn hơn chén trà một chút, nhìn qua vô cùng tinh xảo, cũng rất chắc chắn, Lâm Trường Tư bỏ vào trong hộp, cầm ở trên tay, còn bài vị đã được Lâm Cửu Gia dùng vải bao lại giao cho y, y liền để nguyên nhét vô vali.

Sáng sớm Lâm Trang đã phái hai người lái xe đến đây nói là muốn đưa Lâm Trường Tư đi học, vốn dĩ Lâm Trường Tư muốn từ chối, thế nhưng sau lại không biết nghĩ đến chuyện gì mà gật đầu đồng ý.

Lúc này đi đến trường học so với trước đây cũng thoải mái hơn nhiều, có người đưa đón, không cần đổi xe, lại đi đường tắt, buổi sáng bắt đầu xuất phát, buổi trưa một hai giờ đã đến khu nhà đang thuê.

Lâm Trường Tư luôn cảm thấy chuyện Lâm Cửu Gia bắt y nuôi dưỡng con quỷ kia là chuyện không hề đơn giản, nhưng lại không nghĩ ra ý đồ của việc này là gì, Lâm Cửu Gia nắm giữ sinh mệnh của y, nếu như muốn y làm cái gì, y cũng không thể phản kháng, vì vậy y có chút không hiểu Lâm Cửu Gia còn có chuyện ‘tốt’ gì mà phải giấu giếm.

Trên đường đi, Lâm Trường Tư cố ý bắt chuyện nói vài lời khách sáo, mà hai chàng thanh niên kia dọc theo đường đi, tuy rằng đối với Lâm Trường Tư cung kính mười phần, thế nhưng cũng rất trầm mặc, bọn họ cũng không có nói quá nhiều, vô cùng khôn khéo.

Thế nhưng Lâm Trường Tư cũng không phải là người lo sợ không đâu, nếu như đã không thể tìm được đáp án mình cần, thì y cũng sẽ không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa.

Hai người kia vui vẻ, nhẹ nhàng đem hành lý của Lâm Trường Tư đặt vào trong phòng, khách khí qua lại, rồi sau đó lại đưa cho Lâm Trường Tư một bản hợp đồng.

“Có ý gì?” Lâm Trường Tư hỏi.

“Phu nhân.” Trong đó có một thanh niên thoạt nhìn có chút khôn khéo lên tiếng.

Đối với xưng hô này Lâm Trường Tư đã vô lực oán giận, y có nói như thế nào thì tất cả bọn họ đều không muốn sửa, vẫn luôn luôn cường điệu đó là quy củ không thể thay đổi, rõ ràng tất cả bọn họ ở trong cái xã hội hiện đại này như là cá gặp nước, cũng không phải là người phong kiến cổ hủ, thế nhưng không biết vì sao lại vô cùng cố chấp với cái xưng hô này.

“Cửu Gia nói ngôi nhà ngài đang ở hiện tại âm khí có chút nặng, rất nhiều đồ vật không sạch sẽ. Sau khi ngài tròn 18 tuổi, Dương Chi bạch ngọc lại không thể hoàn toàn cố định được linh hồn của ngài, cho nên ngài sẽ dễ dàng nhìn thấy quỷ, nếu như tiếp tục ở lại e rằng ngài sẽ bị dọa, cho nên đã mua một căn phòng mới tặng cho ngài, hy vọng ngài có thể dọn qua đó ở.” Hắn giải thích.

Lâm Trường Tư nghe xong thì trầm mặc, từ lúc học năm nhất đại học y đã dọn đến chỗ này, khu phố hàng xóm xem như thân thuộc, mà mấy thứ dơ bẩn kia cũng chưa từng thấy qua, nhưng mà lời của Cửu Gia nói… Nội tâm y giãy giụa một phen, sau đó vẫn là cậy mạnh không dọn, bảo họ đem họp đồng này đưa về đi.



Hai người thanh niên cũng không nói tiếp, trước khi xuất phát Cửu Gia cũng từng dặn dò bọn họ, nếu như y không chịu dọn đi, vậy thì bọn họ không cần tiếp tục quản, cho nên hai người cũng không làm ra ép buộc, nói một tiếng chào rồi rời đi.

Lâm Trường Tư đóng cửa, thu dọn đồ đạc, căn phòng đã hơn một tháng không có người ở, khắp nơi đều là tro bụi, Lâm Trường Tư bắt tay lau dọn nhà cửa, từ hai giờ trưa bắt đầu dọn dẹp đến bốn giờ chiều căn phòng mới được coi là sạch sẽ, sau khi rửa tay, y lại đem hành lý nằm ở cửa phòng kéo vào.

Đương nhiên, hủ tro cốt cùng với bài vị màu đen đẫm máu y sẽ không dám để ở chỗ sáng, bởi chỗ ở của y thỉnh thoảng sẽ có mấy người bạn bên ký túc xá đến, y cũng không nghĩ sẽ hù chết bọn họ. Vì thế y dọn sạch tủ đựng đồ ở trong bếp, rồi lại bỏ hủ cốt lên đó, sau đó từ trong hành lý lấy bài vị ra, giống nhau bỏ vào bên trong, xong rồi, nhắm mắt làm ngơ.

Ngón tay cầm lấy bài vị, đều có cảm giác dính dính máu gà đã khô, Lâm Trường Tư đi đến bồn rửa tay, rửa một lúc lâu rồi mới yên tâm, đóng cửa phòng bếp đi ra ngoài.

Bởi vì vấn đề của Lâm Trang, mà năm nay thời gian y quay lại trường học so với mấy lần trước chậm hơn vài ngày, ngày mai cũng đã khai giảng. Y phải đến trường học để gặp nhóm bạn trong ký túc xá, bởi vì lúc y còn ở nhà đã nhận được rất nhiều tin nhắn khác nhau, đối với Đại Hắc và Nhị Hầu trong ký túc xá y cũng chỉ nói qua loa có lệ, nói rằng nhà mình có chuyện, cho nên muộn một chút mới đi, đợi đến khi tới trường rồi thì sẽ mời bọn họ một bữa cơm vân vân, để mà lười dối cho qua chuyện.

Chỉ là không biết tên Chu Hành bị cái gì mà trở nên tương đối khó chơi, bình thường hắn đều là một dạng cái gì cũng không quan tâm, thế nhưng lần này lại chủ động liên hệ với Lâm Trường Tư, còn luôn hỏi y có phải gặp chuyện gì rồi không? Thế nhưng Lâm Trường Tư cũng không nghĩ nói, cho nên hắn cũng không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể bất lực, đợi y lên trường rồi nói tiếp.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, y lại thay đổi một bộ quần áo, tiếp theo ngồi lên xe đạp rời khỏi tiểu khu.

Nơi y ở cách trường học rất gần, trường đại học lại nằm bên trong thành phố, người trẻ tuổi tương đối nhiều, khu vực xung quanh vẫn luôn náo nhiệt, rất nhiều cặp tình nhân tốp năm tốp ba, đùa đùa nói nói, Lâm Trường Tư có chút bị cảm nhiễm hơi thở vui vẻ này, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, tựa hồ tất cả mọi chuyện xảy ra ở Lâm Trang đều đã ở trong dĩ vãng xa xôi.

Trong lòng vui vẻ, chân cũng đạp nhanh như bay, không đến mười phút thì đã chạy đến khuôn viên trường học, trên đường đi còn gặp được vài đàn anh, đàn chị trẻ tuổi, y đều tươi cười chào hỏi thật hứng khởi.

Vốn dĩ Lâm Trường Tư lớn lên không tệ, từ bé lại được nuông chiều, cho nên đến khi học đại học, khuôn mặt vẫn còn mang theo một chút mập mạp của trẻ con, nhìn qua vô cùng ngây thơ non nớt, mà sau khi trải qua chuyện ở Lâm Trang, rồi lại sinh ra mấy lần bệnh nặng, cho nên đã gầy xuống không ít, nét mập mạp trẻ con cũng đã biến mất, trên mặt còn mang theo vài phần u buồn, nhưng mà hiện tại lại nở nụ cười thoải mái, có một loại cảm giác sau cơn mưa trời sẽ sáng, khiến cho đàn anh đàn chị nhìn thấy chỉ biết ngẩn ngơ.

Lâm Trường Tư cũng không quan tâm chính mình đã để lại cho bọn họ ấn tượng gì, mà chỉ nở nụ cười chạy lướt qua bọn họ, sau khi đi đến ký túc xá thì dừng xe lại, rồi chạy như bay đi vào khu ký túc xá, ngoài ra tâm tình còn vô cùng tốt chào hỏi quản lý ký túc xá ở dưới lầu.

Ngay cả cửa y cũng không gõ, mà là trực tiếp dùng chân đá văng cánh cửa, cười lớn một tiếng: “Anh cậu đến rồi đây.”

Cánh cửa vừa mở, thì đã trông thấy một nam nhân lõa thể đứng ở trong phòng, ngây ngốc nhìn về Lâm Trường Tư, sau đó sợ hãi kêu một tiếng: “Đệt, nhanh đóng cửa lại, Hắc đại gia nhà cậu đang là cảnh xuân tràn đầy nè!”

Người lõa thể trong phòng không phải ai khác, mà là Đại Hắc.

Lâm Trường Tư đen mặt đóng cửa: “Cậu chơi lưu manh!”



“Chậc, Hắc ca ca của cậu muốn đùa giỡn lưu manh, thì cũng phải tìm mấy cô em mi thanh mục tú, còn các cậu nhìn trước nhìn sau cũng không làm ông nổi lên hứng thú. Ài năm mới lại béo lên, vừa rồi mới mặc cái quần bò của Nhị Hầu để trên giường, thế nhưng lại rách, tôi mới nói đổi bộ, xong lại lột xuống, thì cậu đã đá cửa xông vào.” Đại Hắc thân thể trần trụi che lại trym mình, nói lời biện hộ.

“Nhanh mặc quần áo vào!” Chu Hành cau mày vỗ vai Đại Hắc, không chút dấu vết che lại Đại Hắc đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không cho Lâm Trường Tư nhìn.

“Ấy, cậu làm gì vậy? Bé ngoan cũng không phải là con gái, cậu che cái gì? Có cái gì không thể xem?” Đại Hắc còn đang lải nhải dài dòng, giống như khỏa thân cho người ta nhìn là một chuyện vô cùng vinh quang.

Chu Hành xoay đầu, ánh mắt âm trầm khủng bố tựa như muốn gϊếŧ người.

Thanh âm lải nhải của Đại Hắc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát thu nhỏ thân thể: “Được được được, tôi sợ cậu rồi. Tôi sẽ mặc quần áo, bé ngoan là Lâm muội muội, tôi sẽ không làm ô nhiễm mắt của y.”

Nói xong, cầm lấy quần áo ở trên giường đi vào nhà vệ sinh.

Lâm Trường Tư cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, đi đến cạnh Chu Hành hỏi: “Cậu sao vậy? Đột nhiên sao lại tức giận?” Trong ký túc xá, tất cả mọi người đều là nam nhân, cũng không cần quá để ý chuyện này, trước đây Đại Hắc thân thể trần trụi đi ra, Chu Hành vẫn luôn là thơ ơ, coi như không thấy, lần này không biết vì sao lại tức giận đến như vậy.

“Không có gì.” Chu Hành mặt không cảm xúc giải thích, sau đó có chút quan tâm lo lắng hỏi: “Cậu….Ừm….. Gần đây khỏe không?” Giọng nói đều mang theo vẻ do dự, tựa như là đang suy nghĩ nên tìm từ nào mới đúng.

“Ặc.” Lâm Trường Tư đối với biểu hiện của hắn, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, còn đối với vấn đề này của hắn, y chỉ cười gượng hai tiếng, vốn dĩ y cũng không giỏi trong việc nói dối, hiện tại cũng không biết trả lời như nào, cho nên chỉ hàm hồ nói khỏe, Chu Hành đang muốn tiếp tục truy hỏi, thì Đại Hắc đã mặc xong quần áo đi ra, đứng giữa hai người bọn họ, lôi tay Lâm Trường Tư hỏi: “Bé ngoan, cậu bị gì vậy? Sao lại ốm nhiều như vậy?”

Lâm Trường Tư có hơi cảm động, tuy rằng ở trong quan hệ nam – nữ thì cách hành xử của Đại Hắc, có chút không đáng tin, nhưng mà hắn đối với bạn bè của mình rất tốt, đối với một người em như y cũng là vô cùng quan tâm.

Lâm Trường Tư cười rộ lên: “Không có gì, ở nhà bị cảm vài lần, cho nên mới gầy đi.”

Đại Hắc vừa muốn chụp bả vai của Lâm Trường Tư, dặn dò y chiếu cố bản thân mình cho tốt, thì Chu Hành ở bên cạnh đã nhăn mày, không chút dấu vết ôm vai Lâm Trường Tư, kéo tay Đại Hắc đang nắm lấy Lâm Trường Tư nói: “Nếu cảm lạnh rồi bệnh nặng, thì đến trường học phải nghỉ ngơi cho tốt, khăn trải giường của cậu hai ngày trước tôi đã đem đi giặt sạch, rất sạch sẽ, vì vậy cậu đi ngủ một giấc nha.”

Cũng không cho Đại Hắc có cơ hội nói chuyện, thì đã nhanh chóng đẩy Lâm Trường Tư lên giường, thúc giục y mau ngủ, Đại Hắc ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng mà ánh mắt lúc trước của Chu Hành, làm cho hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, cho nên hiện tại hắn cũng không dám tỉ mỉ tra hỏi, mà là sờ sờ cái mũi đánh trống lãng, rồi lại đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, giặt sạch quần áo mới vừa thay ban nãy.

Lâm Trường Tư cũng không biết hôm nay Chu Hành làm sao, đột nhiên lại đối với y quan tâm nhiệt tình, y có vài phần bất an do dự, y còn nghĩ hỏi hắn, nhưng mà Chu Hành lại không cho y có cơ hội mở miệng, thì đã nhanh chóng thúc giục y cởi giày đi ngủ, Lâm Trường Tư không động, hắn đành muốn tự tay cởi giày giúp y, vì thế Lâm Trường Tư vội vàng ngăn cản, tự mình cởi giày nằm lên giường.

Lâm Trường Tư nằm trên giường nghĩ đông nghĩ tây, sau có thể là do buổi sáng đi sớm, nên hiện tại có chút mệt mỏi, không quá bao lâu thì đã ngủ rồi.

Trông thấy Lâm Trường Tư ngủ, Chu Hành liền ngồi ở mép giường, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, cũng không biết là đang nhìn cái gì, sau đó đứng dậy rời đi.