Chương 3

"Hắc xì!" Lý Diễm đột nhiên hắt hơi.

“Sao bỗng nhiên lại lạnh thế này?” Lý Diễm lẩm bẩm mấy câu.

Nhưng không ai nghe thấy lời cô ta nói.

Nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của tôi, Hoàng Kiều Kiều lại nghĩ ra chủ ý xấu.

Cô ta đảo mắt một vòng rồi nhìn chằm chằm vào mấy cái bánh bao hấp trên quầy hàng.

"Bánh bao này mùi khá thơm, vừa đúng lúc tôi cũng hơi đói, Nhân Nhân, cậu cho tôi ăn một cái được chứ?”

“Bánh bao này đã có người đặt trước, cậu không thể ăn được.” Tôi lạnh lùng nói.

Người sống ăn đồ của người ch/ết, chắc chắn sẽ ch/ết!

"Tại sao tôi không ăn được? Tôi đưa cho cậu tiền không được sao? Tất cả chỗ bánh bao này tôi lấy hết.”

Hoàng Kiều Kiều vội vàng cầm lấy bánh bao nhét vào miệng.

Tôi không kịp ngăn cô ta lại.

“Ngon quá, ngon quá!”

Hoàng Kiều Kiều trợn tròn mắt, má phồng lên, bắt đầu nhai điên cuồng.

Nhìn thấy cô ta như vậy, tất cả những người còn lại đều sửng sốt.

Lý Diễm nghi ngờ cầm chiếc bánh bao lên và cắn một miếng.

"Nó ngon đến thế à?"

Nhưng cô ta nhanh chóng nuốt nó xuống, giống như ăn được sơn hào hải vị, há to miệng mà ăn.

Lúc này, bốn cái bánh bao hấp trên quầy hàng của tôi đã bị bốn người này ăn hết.

Nhưng họ không biết trong lúc họ đang ăn như hổ đói, thì những khuôn mặt trắng xanh đang nằm trên vai họ, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chằm chằm vào họ.

Hoàng Kiều Kiều hài lòng ợ một tiếng.

Cô ta liếʍ khóe miệng, không ngờ có một vệt m/áu tươi từ kẽ răng chảy ra.

"Nhìn vẻ mặt u ám của cậu đi, cậu cho rằng đồ ăn của cậu đắt tiền lắm à? Được rồi, một cái bánh hấp có giá hai, ba tệ, tôi trả cho cậu 10 tệ!"

Hoàng Kiều Kiều lau miệng, chế nhạo nói.

“Bốn người chúng tôi ăn tổng cộng là bốn cái, tôi sẽ trả cho cậu bốn mươi tệ.”

Ngay sau đó, tôi nhận được tiền chuyển khoản của Hoàng Kiều Kiều trên WeChat.

Nhưng tôi nhanh chóng chuyển trả lại.

"Tô Nhân, cậu có ý gì? Còn cảm thấy ít à?”

“Chỉ có mấy cái bánh bao thôi, có đáng giá hơn 40 tệ không?”

Lý Diễm vẻ mặt không vui nói.

"Tôi làm ăn với người ch/ết, bây giờ các người ăn đồ ăn của người ch/ết. Tiền này dĩ nhiên tôi không nhận được.”

"Thứ các người trả không phải tiền mà là mạng sống.”

"Các người sẽ không sống quá ba ngày. Nếu có lời gì muốn nói với gia đình và người thân, thì hãy làm càng sớm càng tốt.”

Tôi nở một nụ cười quái dị, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Mấy người đó bị tôi nhìn có chút sợ hãi, tất cả đều rùng mình.