Chương 7

Vốn bởi vì đích nữ của đại phòng tuổi còn nhỏ, Tác Ngạch Đồ định đưa nữ nhi của mình vào cung, nhưng ông cũng biết hoàng thượng để ý thái tử nhiều như vậy, nữ nhi vào cung chưa chắc được lợi gì, không chừng còn tạo thành ngăn cách giữa ông và thái tử.

Bởi vậy Tác Ngạch Đồ ngầm chấp thuận Lục cách cách trong phủ vào cung, dù sao cô bé và nguyên hoàng hậu là ruột thịt cùng mẹ, thậm chí vẻ ngoài hơi giống hoàng hậu. Có thái tử ở, tạm thời không vội vàng tranh sủng, tuổi nhỏ cũng có cái tốt của tuổi nhỏ.

Nhưng không ngờ thái tử vừa gặp đã không thích Tiểu Lục. Tiểu Lục xưa nay được nuông chiều, không kiểm soát được biểu cảm, khiến trên mặt hoàng thượng cũng lộ vẻ khó chịu. Đang lúc Tác Ngạch Đồ do dự có nên đẩy cô nương nhà mình ra hay không, nào ngờ hoàng thượng tự mình chọn người.

Linh cảm không may càng hiện rõ trong lòng Minh Huyên, Tác Ngạch Đồ là ai? Trên cơ bản được công nhận là người cầm đầu thế hệ này của Hách Xá Lý gia, sao có thể chú ý thứ nữ không cùng chi (/) quanh năm không gặp mặt như nàng?

(/) Chi là từ đi kèm, như chi thứ, ám chỉ toàn bộ dòng chính, dòng phụ.

Minh Huyên mới khủng hoảng cảm ơn Tác Ngạch Đồ, cẩn thận hỏi ra thắc mắc thì nhận được một tin khiến nàng đau đầu:

“Hôm nay nhà Phú Sát hạ sính (/) nhị tỷ của ngươi, ngươi làm muội muội mà vắng mặt thì không hay.”

(/) Hạ sính: Đặt sính lễ

Nhị tỷ và Phú sát gia? Là Phú Sát gia nào?

Minh Huyên ngồi trên xe ngựa, khép mắt lại, nháy mắt đã hiểu. Tác Ngạch Đồ ẩn ý rằng việc hôn nhân đã định của nàng mất rồi!



Nhị tỷ lớn hơn nàng bốn tuổi, xuất giá từ năm năm trước, thủ tiết vào năm ngoái.

Vào cung!

Khang Hy không làm người!

Minh Huyên cúi đầu, trong mắt rực cháy ngọn lửa, nàng cho rằng hắn là minh quân, không ngờ người này chỉ vì một lần gặp mặt mà làm ra chuyện cứng rắn cướp thê của thần tử!

Nên biết rằng ở thời đại này, sau khi định thân thì cực kỳ ít có trường hợp thay đổi hôn sự.

Sau khi Minh Huyên lên xe, thấy Vương ma ma theo bên người ngạch nương thì cũng không quá bất ngờ.

Vương ma ma ân cần dìu Minh Huyên ngồi, nhẹ giọng nói:

“Nửa tháng trước, hoàng thượng mang theo thái tử mặc đồ thường đến nhà làm khách, Lục cách cách vô tình mạo phạm thái tử.”

Sắc mặt Minh Huyên tái nhợt gật đầu, trong đầu suy nghĩ lung tung. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, hoàng hậu tỷ tỷ cầu cho chính mình được miễn tuyển tú, đã định hôn sự, không ngờ cách cửa một bước đã bị bắt vào cung?

Nhìn trong nhà sắp xếp rầm rộ, Minh Huyên biết rằng chính mình không phản kháng được.

Nhưng trong lòng nàng có ngọn lửa cháy hừng hực.



Sa kỳ mã: Sachima, là món ngọt nhẹ của TQ, làm từ sợi bột chiên mềm kết hợp cùng siro đường cứng, thành cục giống như cốm đường.

. . .

Tác Ngạch Đồ tự mình đón mẫu tử Minh Huyên về phủ, dù không nói nhiều nhưng được trọng thị như vậy, mẹ con Triệu Giai thị giữ im lặng trên xe ngựa. So với Triệu Giai thị thấp thỏm, trong lòng Minh Huyên đã rõ tương lai của mình rốt cuộc vẫn bị đẩy vào trong cung!

Khi về Hách Xá Lý phủ, Minh Huyên nghe tiếng người ồn ào bên ngoài xe ngựa, cực kỳ náo nhiệt.

Nhưng náo nhiệt thuộc về người khác, còn tim Minh Huyên thì chìm xuống đáy vực.

Sau khi về phủ, Tác Ngạch Đồ rời đi, ông tự mình đến đón đã là biểu đạt sự trọng thị của mình, dù sao ông không có lời nào để nói với điệt nữ mảnh mai e thẹn của mình.

"Loại cảm giác này thật sự khiến người tức giận.” Khoảnh khắc Minh Huyên bước vào nhà chính, trong lòng còn lẩm bẩm.

Qua Nhĩ Giai thị nhìn thứ nữ mặt không màu máu từng bước một đi đến, đoan trang vái chào mình, thật lâu sau bà mới kêu Triệu Giai thị đi về nghỉ ngơi, sau đó khẽ thở dài nói với Minh Huyên:

“Những cô nương trong phủ, trừ Phương Nhi và Dao Nhi chui ra từ bụng của ta thì ta thương ngươi nhất.”

Minh Huyên cúi đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn. Chính mình không gây chuyện, ngạch nương thì cung kính, cũng không bao giờ gây sự, đích ngạch nương tự nhiên biểu hiện hiền lương. Hiện giờ nghe câu chữ ra vẻ quan tâm yêu thương của Qua Nhĩ Giai thị, Minh Huyên biết nên ứng đối như thế nào.