Chương 40

Tam công chúa đầu tiên là đưa mắt nhìn Mã Giai thị một cái, thấy nàng ta gật đầu, cô bé mới phấn khích chạy về phía Minh Huyên.

“Thứ phi nương nương, lớp trang điểm của ngài hỏng rồi… Thật xấu!” Dận Nhưng chậm rãi đi đến từ phía sau, bước chân của cậu bé vẫn còn chưa vững lắm, các ma ma bảo cậu bé phải đi chậm ở những nơi có người ngoài, đừng để thất lễ! Trong lòng cậu bé, Mã Giai thứ phi chính là người ngoài đó!

Trong lúc đi, Dận Nhưng còn lẩm bẩm nói: “Thế mà hoàng a mã còn khen xinh đẹp! Thật kỳ quái!”

Nhìn thấy Tam công chúa đi đến, Minh Huyên bèn đưa cho cô bé một con diều trong số mấy cái đã làm sẵn mà phủ Nội Vụ đưa đến cùng với vật liệu, sau đó để cung nhân hầu hạ cô bé chơi diều.

“Ngạch nương!” Tam công chúa cầm lấy con diều, vô cùng phấn khích muốn nói chuyện với ngạch nương, nhưng lại nhìn thấy ngạch nương che mặt… Chạy.

Chiếc hài bồn hoa cũng có thể chạy nhanh như vậy sao?

Minh Huyên dừng lại.

Tam công chúa sợ tới mức muốn vội vàng đuổi theo, nhưng Dận Nhưng lại mở miệng nói: “Tam tỷ tỷ đừng hoảng sợ! Thứ phi chỉ là… Trang điểm nhoè, sợ dọa đến tỷ thôi!”

“…” Tam công chúa dừng bước lại, đây là chuyện ngạch nương có thể làm được, lần trước khi hoàng a mã đến thăm các nàng, ngạch nương vẫn chưa trang điểm xong nên bảo mình phải quấn lấy hoàng a mã nói chuyện, không được để người thấy.

“Tỷ tỷ, chúng ta chơi đi!” Nhìn thấy con diều phượng hoàng rực rỡ trong tay Tam công chúa, Dận Nhưng duỗi tay cầm lấy dây diều từ trong tay Minh Huyên, nhìn con diều xấu xí mà mình với di mẫu làm đang bay trên trời, đột nhiên cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều!”



Chuyện xảy ra ở Ngự Hoa viên nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, có người châm biếm Mã Giai thị không biết tự lượng sức mình, cũng có người chê cười Minh Huyên không được sủng ái, chỉ có thể làm những hành động tiểu nhân, xúi giục thái tử cáo trạng!

Nhưng Minh Huyên không hề nghe thấy những chuyện này, sau khi chơi được gần một canh giờ, thái hoàng thái hậu gọi bọn họ đến ăn điểm tâm, Minh Huyên thấy Mã Giai thị thực sự đã vứt bỏ không quan tâm nữ nhi của mình, chỉ có thể dẫn cô bé đi cùng.

“Tam tỷ tỷ, cao quý chân chính không nằm ở sự kiêu ngạo, không ở những lời hung dữ, không ở trong máu thịt, mà là ở tâm hồn!” Dận Nhưng và Tam công chúa chơi đùa với nhau rất vui vẻ, trên đường đi, khi Tam công chúa lắp bắp nói với Minh Huyên rằng cô bé không biết thân phận của nàng, Dận Nhưng đột nhiên nói.

Lúc trước khi Lăng ma ma nói rằng xuất thân của di mẫu không xứng với sự tôn quý của mình, di mẫu đã nói những lời này, sau đó khi hoàng a mã biết chuyện, hắn đã giải thích cặn kẽ một phen rồi dặn dò cậu bé phải nhớ rõ trong lòng.

Hôm nay cậu bé nói lại những lời này cho Tam tỷ tỷ, hy vọng cô bé sẽ không có lần sau nữa.

Mặc dù bây giờ Lăng ma ma vẫn còn hầu hạ ở bên cạnh cậu bé nhưng cậu bé đã không còn ỷ lại bà ta giống như trước kia nữa rồi! Nhiều lúc, cậu bé thậm chí còn bằng lòng nghe lời Bình ma ma- Ma ma mà ô khố mã ma đưa cho mình hơn.

Minh Huyên duỗi tay vuốt ve bím tóc nhỏ trên đầu Dận Nhưng, rất cảm khái, đứa nhỏ này… Thực sự… Khiến người ta yêu thích không thôi!

Dận Nhưng biết rằng khi di mẫu cảm thấy vui vẻ thì rất thích sờ tóc của mình, cậu bé chạm vào khuôn mặt, hơi xấu hổ cúi đầu xuống, người khác luôn nói Mã Giai thứ phi xinh đẹp, nhưng cậu bé vẫn cảm thấy di mẫu xinh đẹp hơn.

“Tam nhi cũng đến sao?” Thái hoàng thái hậu cảm thấy hơi khó hiểu khi nghe nói Minh Huyên mang theo Tam công chúa đến đây, nhưng khi nhìn thấy Bảo Thành đang nắm tay Tam công chúa bước vào, nụ cười trên mặt bà càng rạng rỡ hơn nữa.