Chương 34

Nếu có người bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ ra mặt giúp ngươi!”

Vừa dứt lời, bà ấy còn mang ra cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon, trà sữa, cục sữa chua, chà bông, thịt khô dê bò, v.v. Minh Huyên cũng không khách khí, sau khi nếm thử từng thứ một, nàng chọn món thịt khô bò mà mình thích ăn nhất, ăn vô cùng vui vẻ.

Sau khi nghe thái hoàng thái hậu giải thích một phen, Minh Huyên vội vàng tạ ơn, cũng bày ra dáng vẻ hơi ngượng ngùng mắc mở, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa kiên định nói: “Nô tỳ biết rồi, không bắt nạt người khác, nhưng cũng không để người khác bắt nạt mình.”

Thái hoàng thái hậu gật gật đầu, cười nói: “Ừ! Cũng không thể để người khác ức hϊếp, nếu không Bảo Thành sẽ rất lo lắng. Ngày thường nếu không có việc gì thì đến chỗ ta ngồi chơi nhiều một chút, ta cũng không kiêng kỵ gì, tháng sau ta sẽ giới thiệu cho ngươi một tiểu cô nương nhanh nhẹn để làm quen, các ngươi hãy thường xuyên qua lại!”

Minh Huyên không ngốc, làm sao có thể từ chối một cái hố rõ ràng như vậy của thái hoàng thái hậu? Hai người lại trò chuyện thêm một lát nữa, Minh Huyên còn khen ngợi Tô Ma ma ma hành xử chu đáo, một lòng trung thành với chủ tử!

Sau đó nàng ôm theo một đống đồ ban thưởng và khô bò, thả nhẹ bước chân rời đi.

Nhìn thấy bước chân nhẹ nhàng của nàng, thái hoàng thái hậu không nhịn được bật cười lắc đầu, quay đầu lại cảm thán với Tô Ma Lạt Cô: “Không ngờ cô nương của Hách Xá Lý gia đều thông minh hiểu chuyện như vậy, Phương Nhi như thế, nha đầu này cũng như thế!”

Nha đầu này ít ràng buộc với gia tộc hơn Phương Nhi, đối với Huyền Diệp và thái tử mà nói đều là chuyện tốt.

Huyền Diệp không phải vô tâm với con cái, nếu có thể mượn cơ hội này để Na Bố Kỳ tạo mối quan hệ tốt với nàng, có lẽ… Có thể được sủng ái và một lần nữa sinh hạ con nối dõi của dòng máu Mãn Mông! Nếu không thể thì cũng có thể để Na Bố Kỳ quan hệ tốt với Bảo Thành, sau này…



Tô Ma Lạt Cô cười nói: “Cuối cùng chẳng phải đều có lợi cho chúng ta sao?” Chủ tử thích thì bà cũng thích.

“Đúng vậy!” Nghe xong, thái hoàng thái hậu đắc ý nói. Nàng không phải là một người thích gây chuyện, ngoại hình xinh đẹp nhưng lại không cố ý quyến rũ, chỉ việc giải thích cho thái tử nguyên nhân bà ấy không trang điểm thôi cũng đã đủ để bà ấy vui vẻ. Sống đến tuổi này, bà ấy chỉ thích thân thiết với tiểu bối!

Nhìn Vĩnh Thọ cung lại mang theo một đống đồ phong phú do thái hoàng thái hậu ban thưởng trở về, trong lòng các phi tần trong cung ít nhiều cũng có phần khó chịu, một số người dường như không cần làm gì cả cũng có thể có được thứ mà các nàng cố gắng thật lâu vẫn không đạt được.

Hoàng thượng lại càng thêm kính trọng với thái hoàng thái hậu, mặc dù thái hoàng thái hậu đã không ra mặt nhiều năm trời, nhưng đương kim hoàng thượng bước từng bước về phía trước, phía sau có bao nhiêu thứ mang bóng dáng của thái hoàng thái hậu? Ai mà không biết?

Việc được thái hoàng thái hậu nhìn trúng quan trọng như thế nào, không ai không biết!

“Vận may thật tốt, chẳng qua chỉ là một thứ nữ, ngạch nương còn là nữ nhi của tiện thϊếp, thế mà…” Trong trắc điện phía đông của Diên Hi cung, sau khi tiễn bước Mã Giai thị đến nói chuyện, Na Lạt thị cầm trang giấy luyện viết chữ của nhi tử đang học vỡ lòng được gửi đến từ bên ngoài cung, nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút ai oán.

Ma ma bên cạnh cầm một chiếc áo choàng trong tay, bước đến khoác lên người cho chủ tử, vừa khuyên giải vừa an ủi nói: “Chủ tử, chớ để cảm lạnh.”

“Đúng vậy, không thể cảm lạnh, không thể bị ốm, ta phải thật khoẻ để chờ Bảo Thanh của ta trở về.” Na Lạt thị cúi đầu nhìn trang giấy, siết chặt nắm tay, kiên định nói.