Chương 19

"Được rồi, nô tỳ nhất định sẽ chọn những người có năng lực làm việc cho chủ tử." Xuân Ny nghe vậy liền hưng phấn nói, nàng ấy chỉ sợ chủ tử của mình mềm lòng, chọn mấy cung nữ nhỏ tuổi không làm được việc gì. Ở đây không giống ở phủ Hách Xá Lý, không có di nương giúp đỡ, mọi chuyện chủ tử đều phải tự dựa vào chính mình.

Ngày thứ hai Nữu Hỗ Lộc thị được thị tẩm liền đến thỉnh an thái hoàng thái hậu, Minh Huyên không đi, nàng không muốn làm gì đặc biệt. Mùng một và mười lăm đi theo mọi người đến thỉnh an là đủ rồi.

Còn vị thái tử đáng yêu đó, ít gặp thì tốt hơn, trí nhớ của tiểu hài tử kém, ít gặp sẽ quên ngay.

Kết quả nàng không đi, nhưng mà có người… Lại tới!

Thái tử gia mặc một thân màu vàng, thân hình mũm mĩm, trên đầu tết một bím tóc nhỏ, được nhũ mẫu ôm, theo sau là một nhóm cung nhân, cứ như vậy công khai đi vào.

Minh Huyên chớp mắt, lại chớp mắt… Nàng không nhìn lầm, thái tử gia đang duỗi tay về phía nàng.

"Sao điện hạ lại đến đây? Ngài dùng thiện chưa?" Minh Huyên hành lễ, bỏ qua đôi tay của thái tử, xấu hổ hỏi.

Dận Nhưng ngẩng đầu, đưa tay ra, nói: “Ôm cô, tay của cô mỏi rồi!”

Minh Huyên chỉ có thể duỗi tay ôm cậu bé vào lòng, lúc ôm còn véo véo bím tóc nhỏ trên đầu cậu bé để giải hận.

"Tay này đặt ở đây, tay này đặt cao lên một chút!" Được ôm nhưng Dận Nhưng vẫn không hài lòng, cậu bé chỉ huy hai cánh tay của Minh Huyên đặt ở chỗ khiến mình thoải mái hơn.

Sau đó mới hài lòng hít sâu một hơi, vô cùng thỏa mãn nói: "Không có mùi thơm, rất tốt!"

Cả người Minh Huyên chết lặng, ôm Dận Nhưng không dám cử động, tuy rằng nhóc con trong lòng nàng rất đáng yêu, nhưng mà cậu bé còn đáng sợ hơn cả bom mìn, không cẩn thận thì mạng nhỏ của nàng cũng không còn.

"Cô đến… Đến để kiểm tra xem ngươi có nghe lời hay không?" Sau khi tìm được vị trí thoải mái, Dận Nhưng mới mở miệng nói.



Minh Huyên hốt hoảng hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

"Hôm qua ngươi có dùng thiện không?" Dận Nhưng theo lý mà nói, hoàng a mã nói nhiều khi sẽ có một số người vì thấy mình nhỏ tuổi mà giở trò lừa gạt, lúc này phải biết phân biệt rõ ràng.

Minh Huyên lắc đầu nói: "Hôm qua ở trong cung cấm thực, chỉ uống mấy chén nước trắng."

Minh Huyên trả lời xong, Dận Nhưng liền nhìn sang Tiểu Thuận Tử.

Tiểu Thuận Tử lập tức nói: “Hôm qua Vĩnh Thọ cung chưa đến Ngự Thiện phòng lĩnh thức ăn của Hách Xá Lý chủ tử.”

Dận Nhưng nhìn Minh Huyên, gật đầu hài lòng, trên người nàng không có mấy mùi hương linh tinh khiến người khác phải hắt xì, trên mặt cũng sạch sẽ, cũng không bôi dầu tóc.

Nhưng mà ở gần lâu lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Dận Nhưng biết người này là thân muội muội của hoàng ngạch nương, nhìn gương mặt của nàng có thể tưởng tượng ra hoàng ngạch nương xinh đẹp đến nhường nào. Dận Nhưng có thể nhận ra sự xa cách trên người nàng, nhưng mà không biết vì sao, cậu vẫn cảm nhận được sự yêu thích của đối phương?

Hoàng a mã nói, có rất nhiều thứ ngay cả thời gian cũng không làm rõ được, nhân tâm lại càng khó dò, cho nên mình phải quan sát cẩn thận, để xem người đó thật sự thích mình hay chỉ là giả vờ thích mình.

Thật ra thái tử cũng không rõ thật hay giả thì có gì khác nhau, nhưng mà những gì hoàng a mã nói cậu bé đều ghi tạc trong lòng.

Ô kho mã ma nói, nếu mình thân cận với nàng thì hoàng a mã sẽ không sủng ái nàng, các nương nương trong cung đều chờ mong sự sủng ái của hoàng a mã, vì vậy nên nàng mới trốn tránh mình.

Cậu bé đã hỏi Tiểu Thuận Tử, thật sự yêu thích chính là cho dù bản thân mình chịu ủy khuất cũng muốn đối xử tốt với đối phương, nếu… Nếu nàng luôn đối xử tốt với mình, vậy thì chính là thích.

Minh Huyên thật sự không ngờ lại xảy ra loại tình huống như thế này, nàng có chút sửng sốt.