Chương 15

Quả thực là siêu cấp đáng yêu, đáng yêu hết chỗ nói, đáng yêu đến mức muốn mang về nhà!

Ngay cả bím tóc nhỏ trên đầu cậu bé cũng đáng yêu một cách kỳ lạ, khiến cho Minh Huyên có một loại xúc động muốn sờ sờ thử một chút.

"Nhìn ngươi cũng tạm được, cô miễn cưỡng đồng ý để ngươi tiến cung!" Dận Nhưng nhìn di mẫu trước mặt, ánh mắt của nàng không làm cho cậu bé khó chịu, da trắng môi hồng, đôi mắt to tròn, lông mi thật dài, lại còn xinh đẹp, vì thế cậu bé xoay đầu nhìn chỗ khác, biệt nữu nói.

Thái tử sinh vào năm Khang Hy thứ mười ba, tính chính xác mới được một năm tám tháng tuổi, vậy mà đã có thể biểu đạt suy nghĩ của mình, trong lòng Minh Huyên không thể không thốt lên hai tiếng "thiên tài".

Tiểu hài tử thì có thể có ý xấu gì chứ?

"Điện hạ là người đẹp nhất!" Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Dận Nhưng, Minh Huyên không nhịn được mà nói ra lời trong lòng.

Dận Nhưng nghe vậy liền nở nụ cười, cố gắng kiềm chế nhưng không thành công, cuối cùng ngẩng đầu đắc ý nói: "Cô biết mình đẹp, không cần ngươi nói."

"Đứng lên nói chuyện đi!" Thái hoàng thái hậu luôn nhìn Minh Huyên, thấy vậy liền cười nói.

Các cô nương của Hách Xá Lý gia đều được dạy tiếng Mông Cổ, vì vậy, cho dù là nói chuyện với thái tử hay là nói chuyện với thái hoàng thái hậu, Minh Huyên đều không gặp phải rào cản ngôn ngữ.

"Nếm thử món sachima này đi, ta nghe nói lúc ở nhà ngươi thích ăn nhất là món này." Thái hoàng thái hậu thấy nàng luôn dùng tiếng Mông Cổ để trả lời, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn.

(*Sachima: một loại bánh ngọt của người Mãn Châu, được làm từ bột mì và đường, ép lại với nhau, sau đó cắt thành khối.)

Minh Huyên hơi dừng lại một chút, nhưng cũng không quá bất ngờ, có lẽ rất nhiều người biết sở thích của nàng. Nhưng mà…Trước khi tiến cung, nghĩ rằng hôm nay sẽ rất bận rộn nên ngạch nương đã nấu mì trường thọ cho nàng, đích ngạch nương cũng đưa đến mấy đĩa điểm tâm.



Nàng ngẩng đầu nhìn thái hoàng thái hậu, thấy bà cực kỳ hoà ái, nàng có chút xấu hổ nhưng vẫn mạnh dạn giải thích: "Hôm nay tiến cung, a mã và đích ngạch nương đều tặng thức ăn cho nô tỳ… Nô tỳ ăn… ăn hơi nhiều!"

"Ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, sao ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết? Cẩn thận thái y sẽ kê cho ngươi một bát thuốc đắng để tiêu thực." Dận Nhưng nghe nàng nói liền nhíu mày, không vui nói.

Minh Huyên cố gắng không nhìn thái tử, thấp giọng trả lời: "Nô tỳ biết sai!"

"Biết sai mà chịu sửa là tốt. Ngươi phải nhớ kỹ, sao có thể… Ừm… Lớn như vậy rồi mà còn… Không hiểu chuyện như vậy? Tham dục không phải là điều tốt, biết chưa? Ăn uống… Ham muốn ăn uống lại càng phải khắc khắc… Khắc chế! Để ngươi nhớ rõ, vậy cô phải phạt ngươi… Phạt ngươi hôm nay không được dùng thiện!" Dận Nhưng thấy nàng biết sai, cậu bé học theo dáng vẻ giáo huấn người khác của hoàng a mã để giáo huấn nàng, tuy rằng nói rất chậm, nhưng mà cũng rất rõ ràng.

Minh Huyên không dám nhìn thẳng thái tử, thái tử lanh lợi thông tuệ khiến nàng hổ thẹn.

Hình như khi nàng hai tuổi rưỡi còn chưa biết nói thì phải? Các hài tử nàng từng gặp thì đều nói từ láy bằng giọng sữa.

Không hổ là thái tử, đến cả đạo lý giáo huấn người khác cũng nói rõ ràng, từ ngữ chính xác.

Thái hoàng thái hậu nhìn thái tử giáo huấn người khác, lại nhìn người bị giáo huấn lỗ tai đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ, bà có chút buồn cười.

Bà không quan tâm nàng là con của chính thất hay là con của thϊếp thất, cảm nhận của thái tử là quan trọng nhất, chỉ mong là nha đầu này không khiến bà thất vọng, cũng đừng khiến cho thái tử thất vọng.

Thái tử nhỏ tuổi, có rất nhiều lời nói đều là nghe từ Khang Hy rồi học theo, biểu cảm cũng phỏng theo biểu cảm của hoàng a mã, nhưng cậu bé không khống chế được khóe môi nên nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Minh Huyên cố gắng khống chế biểu cảm của mình, nàng cung kính gật đầu, tỏ vẻ tiếp thu giáo huấn.