Chương 7

“Sau này dập đầu cũng đừng dập mạnh như thế, cứ như đánh trống vậy.”

Hình như Phương Kỳ An hơi xấu hổ, bây giờ không chỉ có trán đỏ lên, mà cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Những ngày nhàm chán thế này, dường như cũng có chút thú vị.

Ta sai người đi điều tra danh sách cung nữ theo tên mà Phương Kỳ An nói, nhưng tân đế vừa đăng cơ không lâu, sự vụ trong cung vốn phức tạp, các loại danh sách chồng chất cùng một chỗ, cho nên mấy ngày trôi qua cũng không có thông tin nào chính xác.

Nhưng có hi vọng cũng tốt, Phương Kỳ An vẫn mong mỏi không bao lâu nữa có thể tìm được người, gần đây nụ cười trên khuôn mặt hắn chưa hề biến mất.

Thanh Uẩn thân là đại cung nữ chưởng sự của Trúc Lan cung, nhìn thấy không thể không nói hắn vài câu, để hắn thận trọng một chút.

Khi Phương Kỳ An cúi đầu bị Thanh Uẩn thấp giọng răn dạy, ta ngồi ở bên cạnh một mình uống trà, nhưng lại không ngờ ngay sau đó Thanh Uẩn liền xoay người sang nhìn chằm chằm vào ta.

“Nương nương, thái y đã nói biết bao nhiêu lần rồi, trên trán người có vết thương, không thể uống trà đặc.” Thanh Uẩn tận tình khuyên ta buông chén trà xuống.

Thấy Thanh Uẩn dùng ngữ điệu thành khẩn, ta ngoan ngoãn đặt chén trà trở lại trên bàn, sau đó chỉ vào trán mình: “Đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Chỉ còn lại một vết nhàn nhạt, nếu đắp son phấn lên thì cũng không nhìn ra được.

Thanh Uẩn liếc mắt nhìn trán ta, đột nhiên vỗ tay một cái, bảo Phương Kỳ An nhanh chóng đi lấy thuốc mỡ ra, bây giờ đã là giữa trưa, đến lúc bôi thuốc rồi.

Phương Kỳ An ngơ ngác ngẩng đầu, ta và hắn cùng lúc nhìn nhau một cái, nhất thời không nhịn được mà đồng thời bất lực cười lên.

Có Thanh Uẩn ở đây, quả nhiên một chút sẹo cũng không lưu lại.

Chỉ là ta và Thanh Uẩn biết rõ, hiện giờ vết thương đã khỏi, cũng nên đi bái kiến hoàng hậu rồi.

Ngày hôm sau, trước khi tới Ninh Dương cung, Thanh Uẩn vẫn trang điểm cho ta như thường lệ, chỉ là dường như nàng đang nín thở trong lòng, hận không thể đeo hết cho ta những đồ trang sức quý trên bàn trang điểm, để ta tới Ninh Dương cung diễm áp quần phương.

Diễm áp quần phương” (艳压群芳): Ám chỉ một người phụ nữ xinh đẹp và nổi bật hơn những người phụ nữ khác.

Thanh Uẩn thành thục búi tóc cho ta, nhưng lại trầm mặc không nói gì.

Ta biết nàng đang buồn cho ta.

“Thanh Uẩn tốt, nếu ngươi tiếp tục cài thêm mấy cây trâm nữa, cái đầu này của ta sẽ bị đè đến mức không nhấc lên được mất.” Ta nhìn bóng người phản chiếu trong gương đồng, trên đầu giống như một cửa hàng trang sức.