Ngày diễn ra đại lễ sắc phong hoàng hậu, ta vốn định đi xem buổi lễ, nhưng ta không cẩn thận trật chân, ngã xuống bậc thang Trúc Lan cung, trực tiếp bị dập nát trán.
Tề Chiêu bỏ lại hết thảy vội vội vàng vàng đến thăm ta, nhìn vết thương vừa mới được bôi thuốc trên trán ta, nhắc lại năm đó ta cũng như vậy, ngã xuống bậc thang, mất đi thai nhi trong bụng.
Khi nhắc tới chuyện cũ, Tề Chiêu cau mày, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia buồn bã.
Đó là hài tử đầu lòng của ta với hắn, cũng là hài tử cuối cùng của ta với hắn.
Ta và hắn cũng từng hào hứng đặt tên cho hài tử vào đêm khuya, cẩn thận từng li từng tí vẽ lại hình dáng của hài tử trên giấy vẽ.
Tề Chiêu vỗ nhẹ trên mu bàn tay ta, bảo ta an tâm nghỉ ngơi, cũng không cần tới đại điển phong hậu nữa.
Ta rũ mí mắt tạ ơn, dưới sự cho phép của Tề Chiêu không cần đứng dậy hành lễ, chỉ nằm trên giường dõi theo hắn rời đi.
Không bao lâu sau, tiếng nhạc của lễ phong hậu liền tràn qua lớp lớp tường cung, truyền vào tai ta.
Ta ngẩn người nghe hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà vùng dậy, đi ra khỏi nội điện.
Cung nhân xung quanh hành lễ với ta, sau đó cúi đầu không dám nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm mặt đất, như thể đang muốn dùng mắt đào một cái lỗ trên sàn gạch.
Ta nhìn bức tường và mái ngói cong màu đỏ, nghe tiếng trống tiếng nhạc huyên náo, bất tri bất giác liền đi tới trước bậc thang.
“Nương nương cẩn thận dưới chân.”
Trong lúc ta thất thần, là một giọng nam du dương cắt đứt suy nghĩ của ta.
Ta muộn màng cúi đầu, mới nhận ra mình đã đi tới mép bậc thềm, mà người vừa lên tiếng nhắc nhở ta là một tiểu nội thị, trông mặt khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đang quỳ ở bên tay trái ta.
Khi ta cúi xuống nhìn hắn, cũng đúng lúc hắn đang ngước lên nhìn ta.
Ta nhìn gương mặt thanh tú gọn gàng trước mắt, nhất thời không nhớ nổi đây là ai trong cung của mình.
“Ngươi tên gì?”
“Bẩm nương nương, nô tài là Phương Kỳ An, vừa mới được điều vào Trúc Lan cung, phụ trách các công việc tạp vụ ở ngoài điện.”
Phương Kỳ An, cái tên nghe rất quen, mấy ngày trước tỳ nữ Thanh Uẩn bên cạnh ta thường nhắc tới cái tên này, nàng nói trong cung mới có một tiểu thái giám, tên là Phương Kỳ An mọi người thường gọi hắn là Tiểu An Tử.
Thanh Uẩn nói hắn biết khắc người gỗ, cây gỗ khô héo nào tới tay hắn cũng đều được khắc ra đồ vật sống động như thật.