📰Chương 111-112📰

Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đυ.ng Đến Phu Quân Ta - 📰Chương 111-112📰

Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đυ.ng Đến Phu Quân Ta - 📰Chương 111-112📰

Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đυ.ng Đến Phu Quân Ta - 📰Chương 111-112📰



Lãnh Mộ Hàn có chút dở khóc dở cười, thân thể phản ứng chỉ có thể bị hắn mạnh mẽ đè xuống. "Aizz, hôm nay phu quân ta liền buông tha nàng."

Đem Linh Thứu ôm ra lau khô, lại là tự mình giúp Linh Thứu đổi một thân áo ngủ sạch sẽ, bây giờ hắn làm những việc này có thể nói là rất thuận tay, ha ha, người ta đều nói thê tử hầu hạ trượng phu, bọn họ thì ngược lại, bất quá hắn vẫn bình thản như không, có thể thỉnh thoảng sờ một cái, có sao mà không làm?

Vừa cảm giác ngủ thẳng bình minh, Linh Thứu lúc thức dậy trời đã sáng choang, đột nhiên ngồi dậy. "Nguy rồi!" Mộ Hàn nhất định là nhìn nàng quá mệt nhọc liền để nàng ngủ thẳng một đêm, Linh Thứu tỷ thí xong nhưng Ký Hỏa Nhi vẫn chưa tỷ thí xong đâu!

"Đào Chi!" Linh Thứu đối với bên ngoài hô, Đào Chi liền nhanh đi vào, Linh Thứu mang theo trách cứ: "Tại sao không gọi ta?"

Hạ Đào Chi oan ức: "Chủ nhân, ta có gọi người nha, nhưng gọi người không tỉnh a..." Nàng cũng không thể dùng một chậu nước giội lên chủ nhân nha, như vậy bị nàng chết càng thảm hại hơn!

Ách, thật sao? Nàng ngủ đến chết như vậy sao? Linh Thứu ho nhẹ một tiếng. "Hiện tại là lúc nào?"

"Nhanh buổi trưa, sợ là bỏ qua trận đầu..." Hạ Đào Chi yếu ớt nói.

"Há, cũng còn tốt, chỉ là bỏ qua một hồi, vậy mau mau cho ta rửa mặt đi." Linh Thứu chính mình ăn mặc quần áo, để Đào Chi chuẩn bị nước nóng và khăn.

Đợi làm tốt hết mọi thứ sau, Linh Thứu ngồi trước bàn trang điểm, "Chủ nhân." Đào Chi bên cạnh giúp nàng buộc kiểu tốc nam tử, vừa nói: "Nhị hoàng tử hôm qua vừa triệu kiến thuộc hạ."

"Ồ?" Linh Thứu vuốt ve lông mày. "Hắn nói cái gì?" Lẽ nào là lại có động tác gì?

"Hắn hỏi thuộc hạ, chủ nhân người gần nhất có dị thường gì không." Hạ Đào Chi bẩm báo.

"Dị thường?" Hắn là phát hiện cái gì rồi sao? Linh Thứu không rõ.

"Vâng. . . Chính là đối đãi Thái tử điện hạ, có dị thường gì." Đào Chi suy nghĩ một chút, giải thích.

"Ngươi là nói hắn bắt đầu hoài nghi?"

"Thuộc hạ đúng là cảm thấy, nhị hoàng tử giống như là lo lắng." Đào Chi nghĩ đến vẻ mặt Lãnh Trạch Phong khi đối thoại.

Lo lắng, ân, này ngược lại cũng đúng là bình thường, dù sao quân cờ là nàng đây hiện giờ giá trị vẫn là rất lớn, nếu nàng phản bội hắn, như vậy hắn rất là nguy hiểm.

"Ngươi nói thế nào." Linh Thứu hỏi.

"Tất cả đều không khác, thuộc hạ thấy Thái tử phi còn thường xuyên tưởng niệm nhị hoàng tử." Đào Chi cẩn thận từng li từng tí nói, âm thầm quan sát thần sắc của Linh Thứu.

Linh Thứu nở nụ cười, tán thưởng nhìn nàng một cái. "Vẫn tính thông minh."

Rửa mặt xong xuôi, Linh Thứu chạy tới sân Đấu Linh, lấy tuyệt đối thực lực mang tính áp đảo chiến thắng hai tên nam tử, từ đây song hệ dị năng Ký Hỏa Nhi bắt đầu bị mọi người biết được.

Thông qua sát hạch danh sách định xuống, sau ba ngày toàn thể khởi hành đi tới biên giới giao nhau giữa Tề Dự quốc và Dập Nham quốc, Lăng Sơn, nơi đó chính là vị trí của Thánh Linh điện.

Lãnh Mộ Hàn vốn định cùng Linh Thứu cố gắng qua ba ngày chỉ có thế giới của hai người, bất đắc dĩ Đấu Linh đại hội vừa kết thúc, còn có rất nhiều sự tình, hậu quả khắc phục cần phải xử lý, Linh Thứu chỉ dẫn theo Đào Chi với Thiệu Lỗi đi đặt mua vật phẩm cho chuyến đi lần này.

"Ngươi thật muốn đi?" Thiệu Lỗi theo ở phía sau chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần. "Chủ tử làm sao bây giờ?"

"A. . . Bảo mật." Linh Thứu trừng mắt nhìn, loan môi nở nụ cười.

"Này! Ngươi cũng không nên quên trong phủ còn có một đám nữ nhân như hổ như sói đâu! Cẩn thận chờ ngươi trở về Thái tử phủ đều đổi chủ rồi!" Hừ, nguyền rủa nguyền rủa ngươi! Cho ngươi không mang ta đi! Người khác không biết, nhưng ta lại nhìn thấy Thánh Linh điện bị Tuyết Tế lão nhân tự tay đưa đến trên tay ngươi! Hiện tại không mang theo ta! Liền cửa sau đều không mở! Thiệu Lỗi ở trong lòng tàn nhẫn nói.

Linh Thứu cũng không vội, nhíu mày. "Ta không phải lưu ngươi ở trong phủ sao? Ngươi giúp ta nhìn chằm chằm, ai muốn chạm Mộ Hàn của ta, a, liền đem tóc của các nàng cạo hết là được rồi."

Hắn ngã, nàng không mang theo hắn lại là để hắn hỗ trợ nhìn những nữ nhân trong phủ kia! Quá đại tài tiểu dụng có hiểu không! Bất quá cạo sạch tóc nữ nhân, chiêu này cũng thật là độc. "Quả thực lòng dạ đàn bà là độc ác nhất." Thiệu Lỗi kìm nén miệng trề ra.

Đào Chi nhìn Thiệu Lỗi đối đãi Linh Thứu bất kính, có chút không đồng ý, tuy đã biết tính tình của chủ nhân, nhưng nàng vẫn là không làm được giống Thiệu Lỗi không có tôn ti như vậy, linh hồn của nàng đã coi Linh Thứu như chủ nhân, đó đến từ linh hồn thuần phục, vì lẽ đó đến nay nàng cũng không dám có nửa điểm chóng cự.

"Độc?" Linh Thứu nhìn về phía hắn, cười đến làm người ta có chút sởn cả tóc gáy.

Thiệu Lỗi sững sờ, lập tức phản ứng lại duy nữ tử khó dưỡng, há miệng: "Ách, cái kia, ta vừa nãy nói cái gì nhỉ? Tê, ta làm sao không nhớ rõ? Ai nha, gần nhất ngủ không ngon, trí nhớ cũng trở nên kém..."

"Há, ngủ không ngon, ta giúp ngươi có muốn hay không? Để ngươi. . . ngủ không dậy nổi?" Linh Thứu thâm trầm nói.

Giữa lúc hai người đấu võ mồm nói đến hăng say, bên tai truyền tới một âm thanh sắc bén nữ tử. "Ngươi con chó chết này ta đánh chết ngươi! Không tiền đồ! Càng cho ta mất mặt!"

"Ôung. . . UÔng ôngn. . . uÔng. . ."

Tiếng thét này thật quen tai nha, Linh Thứu không đùa Thiệu Lỗi nữa, nhìn phía trước một chút, chỉ thấy một đám người vây quanh một khách sạn xa hoa.

Linh Thứu đi tới, Đào Chi với Thiệu Lỗi có nhãn lực tiến lên để tách ra nhóm người vây quanh nhường ra một cái lối nhỏ, Linh Thứu thông suốt đi tới phía trước, hả? Này không phải là nữ tử tỷ thí với nàng hôm trước sao? Còn đây là Đại Cẩu.

Chỉ thấy nữ tử cầm roi trong tay ra sức đánh Đại Cẩu, Đại cẩu đau phát ra tiếng kêu uÔng ôung. Nỗ lực dùng miệng lôi kéo vạt áo nữ tử, thê thảm thỉnh cầu, thế nhưng nữ tử vẫn mặc kệ, vẫn tàn nhẫn đánh, không có nữa phần lưu tình.

Linh Thứu trong lòng trầm trầm, ngốc cẩu, không biết đánh trả sao? Mặc dù biết ma thú sau khi khế ước sẽ trung thành với chủ nhân của chính mình, dù cho bị vứt bỏ bị ngược đãi cũng sẽ không thay đổi, thế nhưng nàng vẫn có chút tức giận, nói cách khác, nàng không đành lòng.

Động vật với người không giống nhau, nếu như hiện tại bị đánh chính là một người, nàng có thể còn chưa chắc chắn muốn đi cứu, bởi vì lòng người sẽ biến.

Dã dụ ngươi là lòng tốt cứu họ, họ được cứu một khắc đó là cảm kích ngươi, thế nhưng lâu dài loại cảm kích kia sẽ từ từ phai nhạt, ăn nhờ ở đậu, không có bao nhiêu người là nhận được, đến lúc đó, họ sẽ không lại thấy ngươi còn tốt với họ nữa, trái lại ngươi đối với họ càng tốt, họ càng cảm thấy ngươi là bố thí họ, đồng tình họ, làm cho họ không có tôn nghiêm, họ còn có thể hận ngươi...

Nhưng động vật liền không giống như vậy, tâm tư của bọn chúng rất đơn thuần, vĩnh viễn sẽ không giống lòng người tâm tư biến đổi như thế, cho nên nàng không cần phòng bị.

"Kêu! Kêu la cái gì! Đều là ngươi để ta thua! Ta ngày hôm nay liền đánh chết ngươi thứ ăn cây táo rào cây sung này!" Nữ tử khuôn mặt dữ tợn, càng đem đấu khí của mình rót vào trong roi.

Xung quanh xem rất nhiều người, dồn dập lắc đầu, có người không đồng ý với cách làm của nữ nhân này, cũng có người đồng tình con ma thú kia, thế nhưng chung quy không có một người ra tay ngăn lại, thứ nhất đó là ma thú của người khác, bọn họ không có quyền quản, thứ hai ma thú này cũng đã nhận chủ, liền coi như bọn họ muốn quản, cũng không chiếm được nó, đương nhiên điểm ấy là trọng điểm nhất.

"Chà chà, nữ nhân này so với ngươi còn độc..." Thiệu Lỗi ở một bên nhìn ra không khỏi chà xát vai.

Linh Thứu liếc xéo hắn một cái, ngoan ngoãn để Thiệu Lỗi câm miệng, mắt thấy roi lại muốn đánh xuống, Linh Thứu lúc này vung ra một đạo đấu khí thẳng kích roi trong tay nữ tử, cây roi trong nháy mắt đập vỡ tan.

Nữ tử sững sờ, lên cơn giận dữ trừng lại đây, vừa định chửi ầm lên, nhìn thấy là Linh Thứu, trong mắt thù hận càng sâu, cắn răng. "Là ngươi!"

Linh Thứu không có để ý đến nàng, đi lên phía trước đến bên cạnh đại cẩu, dừng lại, sờ sờ đầu của nó, đại cẩu giống như tựa hồ gặp phải người thân ô ô hai tiếng, hướng về Linh Thứu trên lòng bàn tay sượt sượt.

"Ngươi chuẩn bị xử trí nó như thế nào." Linh Thứu cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhạt hỏi, nhưng nhàn nhạt trong giọng nói tựa hồ chen lẫn lửa giận.

Nữ tử tựa hồ không ngờ rằng Linh Thứu sẽ hỏi như vậy, nhìn vẻ mặt Linh Thứu có chút đau lòng, cười nhạo một tiếng. "A, ma thú của ta, ta thích xử trí như thế nào liền xử trí như thế nào, ngươi quản được sao?"

Linh Thứu con mắt lạnh xuống, vuốt tay đại cẩu âm thầm thử dùng khống quỷ phương thức đưa nó khống chế lại, ngoắc ngoắc môi. "Ngươi nói nó là của ngươi, nó là của ngươi sao?"

"Đương nhiên! Chúng ta đã khế ước!" Nữ tử kiêu ngạo mà ngửa đầu. "Hừ, làm sao? Ngươi muốn?" Nàng đương nhiên kiêu ngạo, ma thú không phải người nào đều có, nhưng mà nàng chẳng những có, còn có rất nhiều, chỉ là một lần chỉ có thể khế ước một con, cho nên nàng dùng không thích sẽ gϊếŧ ma thú đó, sau đó một lần nữa khế ước ma thú khác.

Linh Thứu nở nụ cười, quay đầu nhìn nàng. "Trộm ma thú của ta còn dám lớn lối như vậy?"

Lời này vừa nói ra, xung quanh huyên náo, trộm ma thú? Làm nửa ngày ma thú này không phải của nữ tử kia? Chẳng trách, bằng không ai sẽ hành hạ ma thú của chính mình như vậy?

Bọn họ nghĩ như vậy cũng không phải là lạ, nữ tử kia không phải là người Tề Dự quốc, thứ nhất bọn họ cũng không biết nhà nàng có bao nhiêu vàng, thứ hai nàng đối xử với ma thú của mình xác thực không tốt, nhưng Thái Tử phi liền không giống, có quyền có thế, trong nháy mắt mọi người ở chổ này đều lựa chọn tin tưởng Linh Thứu.

--------

Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đυ.ng Đến Phu Quân Ta - 📰Chương 111-112📰

Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đυ.ng Đến Phu Quân Ta - 📰Chương 111-112📰

Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đυ.ng Đến Phu Quân Ta - 📰Chương 111-112📰



"Được! Vậy ta liền chứng minh cho ngươi xem, ngươi cũng không nên hối hận!" Nữ Tử ngẩng đầu, trong lòng đắc ý, nàng đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Bắc Ảnh Linh Thứu lúng túng, với bị mọi người khinh bỉ trào phúng.

Xung quanh mọi người vây xem thấy nữ tử cũng nói tới gần như chắc chắc, dồn dập đều đưa cổ dài ra chờ đợi kết quả.

Nhìn về phía Đại cẩu, nữ tử sắc mặt hơi trầm xuống. "Súc sinh! Còn không cút lại đây!"

Dứt lời một lúc cũng không thấy Đại cẩu có động tĩnh gì, nhìn người chung quanh đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, nữ tử lại hô một lần nữa, nhưng Đại cẩu vẫn là không để ý tới nàng, Linh Thứu âm thầm khởi động khống quỷ thuật, nhưng Đại cẩu dù sao cũng không phải quỷ, nàng chống đỡ không được bao lâu, xem ra phải tốc chiến tốc thắng.

Sau một khắc, liền thấy Đại cẩu kéo thân thể bị thương đứng lên, nữ tử còn chưa kịp cao hứng, đại cẩu liền đi đến trước mặt Linh Thứu, thân mật dùng đầu cọ cọ chân Linh Thứu, 'chân tướng' không cần nói cũng biết.

Tại sao lại như vậy? Nữ tử hô Đại cẩu, nhưng giờ khắc này trong mắt Đại cẩu chỉ có Linh Thứu.

"Cái này không thể nào!" Nữ tử lúc này mới kích động, đồng thời đầu óc cũng bối rối, nó là ma thú mà phụ thân bỏ ra số tiền lớn tìm người giúp nàng khế ước, tuyệt đối không thể sai được! "Các ngươi tin tưởng ta, nó đúng là cùng ta khế ước!"

"Ta nói vị cô nương này a, đây chính là ngươi không đúng, không phải của ngươi liền không phải của ngươi, làm sao có thể trộm ma thú chứ!"

"Đúng vậy! Không chỉ trộm ma thú của Thái tử phi chúng ta còn ác độc đánh nó như vậy, nàng ta cũng quá độc không đem Tề Dự quốc của chúng ta để trong mắt!"

"A, kỳ thực ta sớm nhìn ra ma thú này không phải của nàng ta rồi! Các ngươi không biết, thời điểm Đấu Linh đại hội nàng còn dùng ma thú này đối phó Thái tử phi đó! Thực sự là không biết xấu hổ! Không biết tự lượng sức mình!"

Nữ tử nghe vậy trong lòng vừa khuất nhục vừa phẫn nộ, tàn nhẫn mà trừng mắt về phía Linh Thứu, chỉ là Linh Thứu căn bản không cho nàng cơ hội phản bác, đối mặt mọi người nghị luận, Linh Thứu giơ tay phải lên, ra hiệu mọi người yên tĩnh.

"Mọi người cũng không nên nói nữa, Tề Dự quốc lấy nhân trị thiên hạ, chuyện này liền chấm dứt ở đây, tin tưởng vị cô nương này tâm ý cũng hổ thẹn, sẽ không tái phạm, đúng không?"

"Là ngươi động tay chân!" Nữ tử muốn giải thích nhưng sự thực bày ở trước mắt, nàng nói thế nào được? Tàn nhẫn trừng mắt nhìn Linh Thứu, móng tay đều cấu đến bên trong.

Linh Thứu vẫn như cũ một mặt bình tĩnh. "Nguyên bản phi có thể tha thứ ngươi một lần, nhưng ngươi nếu lại u mê không tỉnh..."

Linh Thứu nói đến một nửa thì không hề nói tiếp, Thiệu Lỗi chuyển động con ngươi, đột nhiên lớn tiếng nói. "Thái tử phi! Đều đến nước này nàng còn muốn nguỵ biện vu hại ngài, không thể bỏ qua nàng! Bằng không Tề Dự quốc uy nghiêm ở đâu!"

Có Thiệu Lỗi lôi kéo, trong đám người không ít người yêu quốc đều dồn dập hưởng ứng lên. "Không sai! Ở chúng ta Tề Dự quốc còn dám kiêu ngạo như thế! Đưa nàng đuổi ra ngoài!"

Xung quanh âm thanh càng ngày càng vang, nữ tử sắc mặt tái nhợt, đến cùng bị sủng ái đến lớn, xưa nay đều bị người khác nịnh bợ, muốn cái gì có cái đó, chưa từng có người đối xử qua như thế, hiện nay nàng nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch, bị mọi người chỉ trích, nước mắt nàng không khỏi rơi xuống, oán hận mà nhìn Linh Thứu.

Chỉ là nàng ta oán hận Linh Thứu căn bản không để vào mắt, nàng sẽ lưu vài con quỷ nhìn chằm chằm nàng ta, nếu nàng ta dám trả thù, nổi lên tâm tư không tốt, như vậy không thể trách nàng lòng dạ độc ác.

Linh Thứu sờ sờ đầu Đại cẩu: "Chúng ta đi thôi."

Nữ tử bị trước đó giáo huấn không dám lại nói thêm nữa, chỉ là thầm hận mà trừng mắt nhìn bóng lưng Linh Thứu rời đi, rất tốt! Bắc Ảnh Linh Thứu! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Ta nhất định sẽ nói cho phụ thân, trả nhục ngày hôm nay, còn có mối thù ngày ấy, ta xin thề, một ngày nào đó sẽ trả từng cái lại cho ngươi! Ta muốn ngươi quỳ trước mặt ta xin tha, nhất định!



Linh Thứu đem Đại cẩu ôm trở về Thái tử phủ, sai người ta trãi trên đất một tầng khăn măt. Lại đem Đại cẩu thả lên trên, lại sai người chuẩn bị nước nóng, tự mình giúp nó lau chùi vết thương.

Thiệu Lỗi ôm kiếm dựa vào trên cửa, suy tư nhìn Đại cẩu.

Linh Thứu liếc xéo hắn một cái. "Ngươi rất nhàn hạ sao? Vừa vặn hôm nay chúng ta cái gì đều không kịp mua, ngươi với Đào Chi cùng đi đặt mua đi, nàng biết muốn mua cái gì."

Thiệu Lỗi thiết một tiếng, không phải là không muốn cho hắn biết, nàng dùng biện pháp gì để con ma thú này không nghe lời nữ nhân kia ngược lại nghe nàng mà, hắn mới không gì lạ, không thèm khát biết đâu! Hừ, hắn không một chút nào hiếu kỳ! !

Trong phòng chỉ để lại Linh Thứu với Đại cẩu, Đại cẩu tựa hồ đã khôi phục thần trí, nhìn thấy Linh Thứu ô ô kề sát Linh Thứu, lập tức muốn cáo biệt đi tìm chủ nhân của nó.

Linh Thứu sắc mặt lạnh lẽo, dùng tay vỗ đầu Đại cẩu: "Nàng ta đều đánh ngươi như vậy, ngươi đi tìm làm cái gì! Cho dù là ma thú có thể hay không có chút đầu óc a, nàng ta không cần ngươi nữa, ngươi chính là trở lại cũng không có kết quả gì tốt, ngốc cẩu!"

Đại cẩu tựa hồ nghe hiểu, ô ô có chút mất mát bò ở trên mặt đất, một bộ dáng vẻ uể oải, Linh Thứu cũng là nằm ở trên bàn, thở dài một hơi, không phải nàng muốn đả kích nó, nàng chỉ là không muốn để cho nó đi chịu chết, nhưng nàng cũng rõ ràng, thứ khế ước này, chính là trừ phi người khế ước giải trừ khế ước, bằng không khế ước không cách nào bị giải trừ, nhưng nữ nhân kia không giống như sẽ là người chủ động giải trừ khế ước, Đại cẩu kết cục liền chỉ có một con đường chết.

Lãnh Mộ Hàn trở lại Thái tử phủ nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, một người một cẩu, một cái nằm úp ở trên bàn, một cái nằm bò trên đất, mà mặt mày đều ủ rủ.

Hắn đã nghe nói, trong lòng cũng đại khái đoán được ý nghĩ của Linh Thứu, đi tới xoa xoa đầu Linh Thứu. "Làm sao vậy?"

Linh Thứu ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn một chút, lại liếc nhìn Đại cẩu trên đất một chút.

"Không muốn để cho nó tiếp tục theo người khế ước nó?" Lãnh Mộ Hàn nói thẳng ra ý nghĩ của nàng.

Linh Thứu gật gật đầu. "Đúng vậy, nhưng mà ngốc cẩu này. . ."

Lãnh Mộ Hàn cúi người xuống. "Nếu mà vi phu có thể giúp Linh Nhi giải quyết nan đề này, Linh Nhi làm sao báo đáp vi phu?"

"Chàng có biện pháp?" Linh Thứu nghe được Lãnh Mộ Hàn nói như vậy, ánh mắt sáng lên.

Lãnh Mộ Hàn nhìn Linh Thứu ôn nhu nở nụ cười, Linh Nhi của hắn liền có sức sống như vậy. "Làm sao báo đáp?"

Báo đáp? Linh Thứu nháy mắt một cái, nàng đều là của hắn a, còn muốn báo đáp thế nào?

Lãnh Mộ Hàn thấy trong ngày thường Linh Thứu sẽ chủ động, giờ khắc này không một chút nào thông suốt, thẳng thắn trực tiếp đưa tay vòng lấy eo Linh Thứu dùng sức lên đem Linh Thứu nâng lên, cúi đầu liền hôn lên môi đỏ của nàng.

Linh Thứu ngẩn người mới phản ứng được Lãnh Mộ Hàn nói báo đáp là chỉ cái này, hơi đỏ mặt, Mộ Hàn thật sự càng ngày càng tệ, làm gì đều không quên ăn nàng đậu hũ. . .

Lãnh Mộ Hàn nghĩ lập tức liền muốn cùng Linh Thứu phân biệt một quãng thời gian, không khỏi hôn kịch liệt chút, mãi đến tận Linh Thứu thở không được đi mới buông tha nàng, liếʍ môi một cái. "Hừm, hương vị không sai, lễ vật này vi phu rất yêu thích."

Linh Thứu môi bị hôn sưng lên, lườm hắn một cái, đem Mộ Hàn đứng đắng nghiêm túc của nàng trả lại cho nàng! Cái chính kinh nghiêm túc Mộ Hàn trả lại nàng! !

Lãnh Mộ Hàn coi như không nhìn thấy, cái gì cũng không biết, hướng về phía Đại cẩu, Đại cẩu tựa hồ đối với Lãnh Mộ Hàn cũng rất phục tùng, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất tùy ý Lãnh Mộ Hàn sờ nó, còn lắc lắc đuôi, thật coi chính mình là cẩu.

Linh Thứu hơi kinh ngạc mà nhìn, chỉ thấy ánh sáng hiện ra, nguyên bản Đại cẩu bị khế ước Tinh trận nổi lên, sau đó từ giữa vỡ vụn, Tinh trận ánh sáng nổ tung, khế ước biến mất.

Lãnh Mộ Hàn thủ pháp tự nhiên mà lại thông thạo, Linh Thứu vẻ mặt càng ngày càng phức tạp, Mộ Hàn hắn, là Tuần Thú sư?

Mà hắn càng cường đại, liền càng đại biểu cho kiếp trước hắn có năng lực phản kích, chỉ là cuối cùng bởi vì nàng mất đi tất cả, bao gồm cả sinh mệnh.

Lãnh Mộ Hàn đem khế ước của Đại cẩu giải trừ, ngẩng đầu liền nhìn thấy Linh Thứu đang nhìn hắn mà đờ ra, đi tới, tay vỗ lên gò má của nàng: "Ta chưa hề nghĩ tới muốn giấu nàng."

Linh Thứu nắm chặt tay của hắn. "Ta biết." Nàng biết, hắn đối với nàng tất cả dụng tâm nàng đều biết, nàng chưa từng có hoài nghi hắn điều gì.

"Mộ Hàn, ta. . ."

"Đứa ngốc, không cần giải thích cái gì, nếu như nàng đồng ý, quá khứ của nàng ta có thể chậm rãi lí giải, tin tưởng ta."

Linh Thứu có chút cảm động, cái mũi cũng theo chua xót. "Ừm. . ."

Đại cẩu được tự do không còn ràng buộc tinh thần lập tức tốt hơn rất nhiều, đối với chủ nhân cũ chấp nhất cũng nháy mắt biến mất, nguyên bản sẽ không có cảm tình, nó lại là ép buộc bị khế ước.

"Ta đem nó phóng sinh chứ?" Linh Thứu nhìn về phía Lãnh Mộ Hàn.

"Nàng cao hứng là tốt rồi." Lãnh Mộ Hàn gật gật đầu, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.

Chỉ là Linh Thứu đem Đại cẩu mang tới Đại bi thương phía sau núi, Đại cẩu cũng không hề rời đi, ngược lại là cọ cọ Linh Thứu, Linh Thứu sờ sờ đầu của nó, bọn họ vậy cũng là là duyên phận. "Đi thôi, sớm chút trở nên mạnh mẽ, đừng tiếp tục bị người bắt được."

Linh Thứu nói xong xoay người vận lên linh lực rời đi, Đại cẩu sững sờ, tựa hồ ý thức được Linh Thứu muốn bỏ nó, càng đi theo sau đó lao nhanh lên.

Cuối cùng tự nhiên là Linh Thứu không còn cách nào, dẫn theo nó trở lại. . .

0------0

Đôi lời edit, qua 4 chương rồi các bạn đọc quen không, để bảo vệ đứa con tinh thần, công sức đã đánh từng chữa, gõ từng phím, các bạn mà edit rồi sẽ biết, thấy bài của mình bị đăng lên các trang khác mà không có sự đồng ý của bản thân cảm giác rất xót. Các bạn đừng ghét bỏ mình nha... Truyện càng lúc càng dài nhưng đã đi qua nữa đường rồi nên mình sẽ cố gắng trong năm 2018 này sẽ hoàn thành. Mình sẽ cố gắng beta lại ảnh sớm nhất có thể.

Lần cuối cám ơn các bạn đã xem và ủng hộ. 💙💙💙💙