Lam Yến thích những kiểu tóc đẹp trong phim ảnh, nhưng vì vị phận thấp kém nên không dám thay đổi, chỉ búi tóc một chữ đơn giản.
Các thϊếp thất đến đông đủ, đặc biệt là có Lý trắc phúc tấn ở đây. Khi một người nam nhân và nhiều nữ nhân tụ tập cùng nhau, tất nhiên sẽ có sự ganh đua, đấu võ mồm.
Lam Yến chỉ nghe mà không nói, giả vờ không hiểu những lời nói không liên quan đến mình. Nếu bị chửi mắng hay hãm hại, Lam Yến nhất định sẽ phản kháng. Tuy nhiên, đối với những lời châm chọc mỉa mai, nàng thường giả vờ như không nghe thấy.
Đứng lâu đến mức chân tê rần, Lam Yến vẫn chưa thấy Tứ gia xuất hiện.
Lam Yến xoa xoa chân tê rần, nhìn Lý trắc phúc tấn và các cách cách đang thảnh thơi uống trà, lòng không khỏi chua xót. Lúc này, Lam Yến lại thay đổi suy nghĩ, nàng ngày càng muốn được thăng tiến. Cho dù chỉ là trở thành cách cách cũng tốt, ít nhất cũng có thể ngồi.
Thành cách cách thì không cần phải chịu cảnh như bây giờ, người khác ngồi thì mình phải đứng, người khác ăn thì mình chỉ được nhìn.
Lam Yến tuy có lòng tranh sủng, nhưng không có dã tâm, chỉ muốn cuộc sống tốt hơn.
Từ khi trở thành thị thϊếp của Tứ gia, tâm tư của Lam Yến đã thay đổi nhiều lần, chỉ là bản thân nàng chưa nhận ra.
Cuối cùng, sau khi Lý trắc phúc tấn và các cách cách uống một vòng trà, Tứ phúc tấn rốt cuộc cũng xuất hiện. Nàng mặc bộ trang phục màu đỏ rực rỡ, búi tóc tinh xảo, cài bộ diêu bằng kim trâm nạm ngọc hồng bảo, thể hiện rõ thân phận chính thất vợ cả.
Nhìn kỹ, Tứ phúc tấn cũng trang điểm tỉ mỉ, nhưng Lam Yến không dám khen ngợi. Theo bản năng, Lam Yến nhìn về phía Lý trắc phúc tấn, và bất ngờ nhìn thấy ánh mắt trào phúng và khinh miệt của Lý trắc phúc tấn dành cho Tứ phúc tấn. Có vẻ như Lý trắc phúc tấn đang chế giễu cách trang điểm của Tứ phúc tấn.
Cũng phải, cho dù ở trong phủ, Tứ phúc tấn luôn ăn mặc lòe loẹt để thể hiện thân phận chính thất vợ cả. Lam Yến cũng không hiểu, Tứ phúc tấn đang muốn thể hiện cho ai xem. Chẳng lẽ trong phủ còn có ai không biết nàng là Tứ phúc tấn?
Lam Yến liếc nhìn Tứ phúc tấn một cái rồi không nhìn nữa. Trang phục, búi tóc và cả biểu tình của Tứ phúc tấn khiến nàng trông già hơn Lý trắc phúc tấn. Lam Yến thật sự không hiểu tại sao Tứ phúc tấn muốn trang điểm cho mình già đi như vậy.
Tứ phúc tấn chỉ nhỏ hơn Tứ gia ba tuổi, năm nay mới 25, cùng tuổi trẻ trung như Tứ gia; nhưng với cách trang điểm và ăn mặc này, Lam Yến cảm thấy khi Tứ phúc tấn đứng cạnh Tứ gia, họ trông giống như mẹ con.
Ngược lại, Lý trắc phúc tấn, tuy lớn hơn Tứ gia hai tuổi, nhưng nhìn lại trẻ trung hơn Tứ gia.
Lam Yến đột nhiên hiểu ra vì sao Lý trắc phúc tấn được sủng ái, còn Tứ phúc tấn thì không. Chẳng có người đàn ông nào thích một người phụ nữ trang điểm già nua như mẹ mình.
Tứ phúc tấn: "Đứng lên đi, mọi người đều ngồi đi. Chắc các muội muội cũng đều biết, Bối Lặc gia sắp sửa trở về. Vừa rồi Bối Lặc gia phái người báo tin, nói là nhanh nhất cũng có thể trở về vào buổi trưa. Vậy cũng không sai biệt lắm, các muội muội hãy cùng bản phúc tấn đi nghênh đón Bối Lặc gia đi."
Mọi người: "Vâng."
Tứ phúc tấn đi trước, tiếp theo là Lý trắc phúc tấn. Lý trắc phúc tấn mang theo ba đứa con, cùng với những hạ nhân chăm sóc con, cả một đoàn người ồn ào. Chỉ là số lượng hạ nhân mà Lý trắc phúc tấn mang theo còn nhiều hơn so với các thϊếp thất khác và cả hạ nhân của họ.
Lam Yến đi theo sau, nhìn thấy khí tràng của Lý trắc phúc tấn thậm chí còn mạnh mẽ hơn Tứ phúc tấn.
Lam Yến ngẩng đầu nhìn trời, lúc này còn sớm hơn buổi trưa, chỉ sợ lại giống như lần trước phải đứng ở cửa cung hơn nửa canh giờ, đặc biệt là vào lúc trời nắng gay gắt, đây chẳng phải là chịu tội sao?
"Lục Nha, ngươi trở về lấy dù cho ta. Đi nhanh về nhanh." Lam Yến lặng lẽ dặn dò Lục Nha, Lục Nha vốn không muốn đi, Lam Yến trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng mới vội vàng chạy đi.
Hiện giờ đã là tháng tư, thời tiết nóng bức dần lên, nếu như đứng phơi nắng dưới trời hơn nửa canh giờ, không say nắng mới là lạ. Không chỉ vậy, còn sẽ bị phơi đen, đổ mồ hôi làm hỏng lớp trang điểm.
Lúc này son phấn không chống nước, chỉ cần đổ mồ hôi một chút là có thể thành mặt mèo. May mắn là Lam Yến sợ đồ trang điểm thời cổ đại không tốt, nên chỉ trang điểm rất nhẹ. Hôm nay nàng cũng không trang điểm. Tuy nhiên, nàng vẫn đề phòng bị phơi đen.
Lam Yến đã có ý muốn tranh sủng, tự nhiên muốn bảo dưỡng bản thân mình cho tốt.
Mặt khác, thấy Lam Yến bung dù che nắng, các thϊếp thất khác cũng ồn ào sai hạ nhân đi lấy dù che nắng.
Tứ phúc tấn nhìn những thϊếp thất đang thoải mái đứng dưới dù, ánh mắt âm trầm không vui, liếc đến Lam Yến cuối cùng càng thêm chán ghét. Có lẽ là bởi vì Lam Yến là người đầu tiên bung dù che nắng. Tuy nhiên, Lam Yến cũng không chú ý đến việc Tứ phúc tấn đang nhìn mình.
Quả nhiên sau hơn nửa canh giờ chờ đợi, trong tiếng mong mỏi của các thϊếp thất, Tứ gia cuối cùng đã trở về, mọi người nhất thời vui mừng khôn xiết.
"Cung nghênh Bối Lặc gia hồi phủ. Cấp Bối Lặc gia thỉnh an." Tứ phúc tấn tiến lên hai bước, đứng ở phía trước dẫn mọi người nghênh đón Tứ gia.
Lý trắc phúc tấn cũng nhanh chóng tiến lên, vai sát vai với Tứ phúc tấn.
"Đều đứng lên đi."
Đứng ở phía sau cùng, Lam Yến nghe được tiếng Lý trắc phúc tấn vui sướиɠ: "Bối Lặc gia, ngài rốt cuộc đã trở lại. Nhìn thấy ngài bình an trở về, thϊếp liền an tâm rồi. Thϊếp nghe nói Trực Lệ bên kia xảy ra lũ lụt, thϊếp đều lo lắng vô cùng. Thϊếp ngày đêm thắp hương cầu nguyện, chỉ mong ngài bình an trở về. Giờ đây hìn thấy ngài thật là rất cao hứng. Bối Lặc gia, thϊếp cùng bọn nhỏ đều nhớ ngài…… Nhị cách cách mau mang bọn đệ đệ tới gặp a mã các ngươi……"
Lam Yến cố gắng ngó lên phía trước để xem, chỉ thấy Lý trắc phúc tấn đang ôm lấy Tứ gia, kể lể về nỗi lo lắng và nhớ nhung của mình. Tứ phúc tấn bị Lý trắc phúc tấn đẩy sang một bên, Lý trắc phúc tấn cùng ba đứa con vây quanh Tứ gia, khiến Tứ gia không còn chỗ cho Tứ phúc tấn.
Lam Yến không khỏi cảm thấy thương cảm cho Tứ phúc tấn, một chính thê đích phúc tấn lại thảm hại như vậy。
Cuối cùng, Lam Yến cũng nghe được Tứ gia nói ra câu mà nàng mong muốn nhất: "Được rồi. Giữa trưa nắng to, đừng phơi nắng con nít, về trước rồi nói tiếp."